Chương 34: Khoa Học Và Mê Tín

Đồng nghiệp của Ngô Vĩ ngây ra nhìn mười ngón tay của Thẩm Trường An tung bay trên bàn phím.

Lại nhìn cậu tràn đầy tự tin nói cho họ, trong công ty không có ma, dây chuyền sản xuất thường xuyên bị trục trặc, máy tính bật tắt bất thình lình, đó là bởi hệ thống có chỉ lệnh sai, hay nói cách khác là có lỗ hổng.

"Công ty con mới mở chưa được bao lâu, sao lại có kẻ ác ý tấn công hệ thống làm việc của chúng ta?" Kế toán từng có máy tính đột nhiên nhảy ra video kinh khủng dọa khóc nghi ngờ nói, "Tốn công như thế thì có ích lợi gì?"

"Một tuần trước tổng công ty mới cử nhân viên kỹ thuật tới sửa chữa bảo dưỡng dây chuyền sản xuất và hệ thống, cũng không kiểm tra ra lỗi gì." Giám đốc nói, "Nếu không phải vì thế, công ty cũng sẽ không có nhiều lời đồn về ma ám như vậy."

Thẩm Trường An chọc cánh tay Đinh Dương: "Lấy biên bản làm việc ra."

"Hả?" Đinh Dương đang thưởng thức dáng vẻ ngu người của những nhân viên công ty này, nghe Thẩm Trường An nói thế, trong một chốc không phản ứng kịp.

"Quá trình làm việc có ghi chép hoàn chỉnh rõ ràng, chúng ta mới có thể cho tin đồn tới tấp bên ngoài một câu trả lời thỏa đáng." Ánh mắt Thẩm Trường An đảo qua mọi người, phát hiện cậu trai cúi đầu làm việc ban nãy cũng đang đứng sau đám đông, trong ánh mắt cậu ta tràn đầy cảm kích.

Vẫn là người trẻ tuổi tương đối hăng hái, Thẩm Trường An quơ tay kéo Ngô Vĩ tới, "Đều là thanh niên cả, nhìn người ta làm việc nhiệt tình chưa kìa."

Ngô Vĩ nghi ngờ nhìn Thẩm Trường An, hắn ta đã là nhân viên trẻ nhất ở văn phòng này rồi, không ai nhỏ hơn hắn hết.

"Đi thôi." Thẩm Trường An thấy Ngô Vĩ mù mờ, không muốn tranh luận với hắn ta nữa, "Nể mặt cậu, công tác kiểm tra vá lỗ hổng lần này tôi không thu phí, đợi lát nữa bảo giám đốc các cậu ký tên vào biên bản công việc của tôi là được."

"Khoan đã." Rốt cuộc Ngô Vĩ cũng kịp phản ứng, kéo Thẩm Trường An đi ra ngoài ban công, "Trường An, sao cậu lại tới làm việc ở cái địa phương nhỏ bé như này?"

"Nơi này tốt lắm, non xanh nước biếc, người dân đơn giản chất phác." Thẩm Trường An dựa vào lan can mỉm cười, "Vả lại không phải cậu cũng đi làm ở đây à?"

"Tôi làm sao so được với cậu." Trước khi Thẩm Trường An đột ngột rời đi, Ngô Vĩ vẫn cho rằng cậu sẽ ở lại trường học nghiên cứu sinh.

Khi ấy trong trường có mấy thầy giáo già dẫn dắt nghiên cứu sinh vô cùng thích Thẩm Trường An, muốn nhận cậu làm học trò.

Khoảng thời gian Thẩm Trường An vừa mới rời đi, không ít bạn học truyền tai nhau rằng, Thẩm Trường An tới bộ ngành bí mật làm việc.

Không ngờ cậu lại làm công việc khiêm tốn như thế ở thành phố nhỏ này.

Thẩm Trường An xoay người nhìn cây cối xanh biếc bên ngoài văn phòng, không nói gì.

"Trường An, với khả năng của cậu, không nên ở lại nơi nhỏ bé thế này." Hồi còn ở trường, Trường An đi học rất nghiêm túc, không bao giờ trốn học, còn tham dự mấy đề tài nghiên cứu.

Trong mắt tất cả mọi người, cậu hoàn toàn xứng đáng là sinh viên gương mẫu xuất sắc.

"Có phải do thằng khốn Tào Tiến không?" Ngô Vĩ càng nghĩ nhiều, "Nhà nó có quyền có thế, đã thế lúc nào cũng ngứa mắt cậu, chắc chắn là nó chơi cậu rồi."

"Cậu đừng nghĩ nhiều quá, tuy Tào Tiến có ý định lừa tôi một vố, nhưng…" Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, "Tới nơi này làm việc, là lựa chọn của bản thân tôi, không liên quan đến người khác."

"Cậu không cần giải thích, tôi biết cậu chắc chắn đã phải chịu rất nhiều uất ức." Ngô Vĩ vừa phẫn nộ lại đồng tình, vỗ mạnh lên lan can ban công, "Gia đình có quyền thế thì giỏi lắm đấy!"

"Thì… đúng là giỏi mà." Thẩm Trường An thành thật trả lời.

Ngô Vĩ: "…"

Lúc đang dằn mặt có thể đừng thành thật thế không.

Điều kiện gia đình của Tào Tiến tốt, cũng coi như là nhân vật làm mưa làm gió ở trường.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có Thẩm Trường An vượt mặt gã mọi thứ trừ gia thế.

Vậy nên tuy hai người cùng ngành chung lớp, thậm chí đến cả cô gái Tào Tiến thích cũng từng tỏ tình với Trường An, mặc dù Trường An uyển chuyển từ chối cô bạn này, nhưng Tào Tiến lại coi cậu thành kẻ địch.

Bạn cùng lớp đều biết ba mẹ Trường An đã qua đời nên cậu thường xuyên nhận vài công việc lập trình nho nhỏ ngoài trường.

Tào Tiến luôn chế giễu Thẩm Trường An nghèo kiết hủ lậu, có một lần nói quá đáng quá, chửi ba mẹ Trường An là ma chết sớm, bị Trường An đè ra đánh đến kêu cha gọi mẹ trên lớp học chung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!