Trong nhà Đạo Niên đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Trường An vừa đẩy Đạo Niên vào đã thấy những người bình thường sống ở ngôi nhà này mỉm cười nhìn cậu.
"Chúc mừng sinh nhật cậu Thẩm." Lưu Mao đặt một hộp quà vào tay Thẩm Trường An.
"Cảm ơn anh." Thẩm Trường An hơi ngại, cậu không ngờ Lưu Mao cũng chuẩn bị quà riêng cho cậu.
"Chúc mừng sinh nhật cậu Thẩm, chúc cậu vô bệnh vô tai"
"Chúc mừng sinh nhật cậu Thẩm, chúc cậu gặp nhiều may mắn"
Hết món quà này đến món quà khác đặt vào lòng cậu, nhiều đến nỗi cậu suýt ôm không xuể: "Cảm ơn lời chúc và quà của mọi người, chỉ là…"
"Yên tâm nhận." Đạo Niên thấy quà trong lòng cậu sắp rơi xuống đất, đưa tay giúp cậu đặt quà lên đùi mình, quay đầu nói với mọi người, "Trở về cả đi, Trường An phải đi ngủ."
"Vâng, thưa tiên sinh." Lưu Mao dẫn mọi người lui ra, lúc quay đầu nhìn Thẩm Trường An, cậu đang cười híp mắt với anh ta.
Lưu Mao hơi ngẩn ngơ, đáp lại bằng một nụ cười hiền hòa.
Sống ngần ấy tuổi rồi, luôn không nhịn được thích những sinh mệnh đáng yêu có linh hồn sạch sẽ.
"Ờm…" Sau khi mọi người đi rồi, Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên vào thang máy, "Đạo Niên nè, tất cả mọi người chuẩn bị quà cho tôi là vì nể mặt anh à?" Cậu cảm thấy mình chính là cái loại đáng ghét dựa vào quan hệ, những người làm vì muốn có được đãi ngộ tốt hơn trước mặt ông chủ mà không thể không chuẩn bị quà để lấy lòng cậu.
"Bọn họ đều rất thích cậu." Đạo Niên duỗi tay ấn nút đi lên, "Đừng nghĩ nhiều."
"Rồi, một nửa vì thích tôi, một nửa là vì anh." Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên về phòng, bỏ quà trên đùi anh xuống mặt thảm, mình thì ngồi khoanh chân bắt đầu bóc quà.
Mở món quà đầu tiên, hay lắm, đồng hồ kim cương.
Mở món quà thứ hai, ví tiền hàng hiệu.
Mở món quà thứ ba, một chiếc chìa khóa xe ô tô, logo của hãng xe nổi tiếng trên chìa khóa làm cậu hơi rén.
Còn chưa mở được một nửa, Thẩm Trường An đã không dám mở nữa.
Cậu run tay nhìn Đạo Niên: "Phúc lợi của người làm nhà anh tốt lắm hả Đạo Niên?"
"Đều là đồ chơi vô dụng dỗ trẻ con vui." Đạo Niên đảo mắt qua chồng quà, duỗi tay chỉ một chiếc hộp bọc quà màu quýt: "Mở cái này."
Thẩm Trường An nghe lời mở ra, trong chiếc hộp này đựng kẹo đường thổi đẹp đẽ, gói bằng giấy gạo, tỏa ra vị ngọt thoang thoảng.
"Cũng tạm được, ăn đi"
Thẩm Trường An nhớ ra, đây là của chú hay nấu ăn trong bếp tặng.
Cậu nhìn kẹo đường thổi, bỏ nó về lại hộp, đứng dậy vào phòng tắm rửa tay, cách giấy gạo bẻ một nửa cho Đạo Niên: "Chia cho anh một nửa nè."
"Cái này không có tác dụng với tôi." Đạo Niên không nhận.
"Đồ ăn ngon lại không có hại là được, cần gì phải quan tâm có tác dụng hay không." Thẩm Trường An nhét nửa kẹo đường thổi vào miệng Đạo Niên, mình thì ngậm kẹo tiếp tục bóc quà, lại mở ra những món đồ quý giá như ngọc bội, kẹp áo bằng đá quý.
Cậu ngồi yên, ngó đồ vật đắt tiền đầy đất, đờ đẫn quay đầu nhìn Đạo Niên, sau đó nhéo cánh tay, đau.
"Đạo Niên à, trước kia tôi từng đọc một câu chuyện." Thẩm Trường An cúi đầu ăn hết kẹo đường, đặt những món quà quý giá này vào lại hộp, "Có một người nằm mơ, trong giấc mơ ấy, anh ta đi vào một thôn trang như chốn đào nguyên.
Người trong thôn chào đón anh ta bằng rất nhiều đồ vật quý giá, anh ta vui lắm, lúc mở mắt ra mới phát hiện đấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương (1)."
Vị ngọt nhàn nhạt đã tan ra trên đầu lưỡi từ lâu, Đạo Niên im lặng nhìn Thẩm Trường An, trong ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Quà mọi người tặng, tôi thích lắm." Thẩm Trường An chất hộp quà chỉnh tề, cậu ngửa đầu mỉm cười nhìn Đạo Niên, "Nhưng khu tôi ở khá cũ, trị an cũng không nghiêm ngặt, tôi để những thứ này ở chỗ anh, anh giữ giúp tôi có được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!