Chương 9: Bữa Tiệc

Đối với chuyện vì sao Cố Hạc lại mời Giang Tĩnh Bạch đến làm khách, thật ra Ngư Hi cũng kinh ngạc, song cô lại nghĩ, trước kia lúc đi học Giang Tĩnh Bạch có tham gia một nhóm lợi ích, trong nhóm này có Cố Hạc, có lẽ quan hệ của bọn họ lúc đó cũng không tệ?

Thành viên nhóm lợi ích kia đều là học sinh giỏi trong trường, thành tích của Ngư Hi lúc đó tất nhiên không có tư cách để vào, mỗi ngày chỉ có thể mỏi mắt mong chờ Giang Tĩnh Bạch từ bên trong đi ra, thỉnh thoảng cũng có thể gặp Cố Hạc, còn sẽ tiện tay đưa ít đồ ăn thức uống cho cậu ta, hy vọng cậu ta có thể quan tâm đến Giang Tĩnh Bạch nhà mình.

Thường xuyên qua lại, quan tâm hay không cô không biết, cuối cùng cậu ta và Hồ Tiểu Tĩnh thường đi cùng mình lại nhìn trúng nhau.

Từ đó, cao trung có thêm một đôi người yêu.

Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch, Cố Hạc hồi đi học chắc là có quan tâm đến tên kia hộ mình rồi đi.

Dù sao Giang Tĩnh Bạch cũng là người không thích tham gia náo nhiệt, nếu không thật sự là bạn tốt, cậu ta cũng sẽ không vừa về nước liền đến làm khách thế này.

Đương nhiên, những điều này đều là Ngư Hi tự suy diễn, lúc ở trên xe cô cũng không hỏi Giang Tĩnh Bạch, vì cô không có lý do để nhúng tay vào việc riêng của bạn bè.

Sự bình tĩnh của cô lại làm nổi lên sự không bình tĩnh của hai vị khác, nhất là Hàn Nghi Tư vừa văng nước miếng tung tóe với Giang Tĩnh Bạch.

Hàn Nghi Tư ngọ nguậy một chút, đứng lên từ ghế sô pha, kinh ngạc:

"Sao cậu lại đến đây?"

Giọng điệu hừng hực.

Hồ Tiểu Tĩnh cũng đứng lên theo, cô kéo tay Hàn Nghi Tư, nở nụ cười lúng túng lại không thất lễ:

"Thật là trùng hợp, không ngờ cậu chính là người bạn mà Cố Hạc nói."

Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, còn chưa mở miệng, sau lưng truyền đến giọng nói của một người nam: Ôi, đều đến rồi.Sao không vào.Vào đi vào đi, tùy ý ngồi đi."

Ngư Hi nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Hạc, còn có người đứng sau cậu ta.

Người này cô biết, là lớp trưởng của mấy người họ, đã từng theo đuổi Giang Tĩnh Bạch, có viết một bài thơ, học theo nhân vật nam chính trên tivi, công khai đưa thư tỏ tình trước mặt mọi người, lại bị ba chữ không có hứng của Giang Tĩnh Bạch đánh lui về.

Đến giờ trong nhóm vẫn thỉnh thoảng có người lôi việc này ra giễu cợt cậu ta.

Ngư Hi nghĩ một hồi, bạn học hôm nọ nói trong nhóm chat là nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch, hơn nữa còn thông báo sẽ chủ động mới cậu ta đến

--- chính là lớp trưởng.

Phải, hiện giờ không muốn làm bạn học, mà tìm lối tắt, xuống tay từ chỗ Cố Hạc.

Có thể vận dụng quan hệ là thật sự không để phí chút nào.

Ngư Hi nhìn thấy cậu ta liền nghĩ đến mấy câu trong nhóm chat.

Cậu nha, còn chưa hết hy vọng sao?

Lư Tiểu Vĩ đương nhiên cũng không phải chưa từng hết hy vọng, trên thực tế, sau khi tốt nghiệp cao trung cậu ta đã có bạn gái, đổi qua đổi lại đến mười đầu ngón tay cũng đếm không hết, nhưng làm thế nào thì trong lòng vẫn luôn nhớ thương Giang Tĩnh Bạch.

Nếu không, sao mọi người vẫn luôn nhắc đến ánh trăng sáng và nốt ruồi son đây.

*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) và Chu sa chí (nốt ruồi son) là hai hình ảnh xuất hiện trong tác phẩm

"Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" (1944) của Trương Ái Linh.

Bạch nguyệt quang là mối tình đầu hoàn mỹ nhưng không được ở bên, chu sa chí là người khắc cốt ghi tâm trong lòng, tựa như nốt ruồi son mãi không thể phai mờ.

Ánh trăng sáng là người khao khát mà không có được, nốt ruồi son là người có được mà không biết trân trọng.

Nốt ruồi son, cậu ta chưa gặp được, ánh trăng sáng, trước mắt lại có một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!