Chương 6: Gặp Lại

Hi Hi, em nhớ ra hàng xóm nhà bên của chị là ai rồi, là bà chủ mới đến, Giang tổng.

Cúp điện thoại, giọng nói của Chung Thần vẫn quanh quẩn bên tai Ngư Hi, kỳ thật, tối hôm qua cô đã đoán được sẽ là Giang Tĩnh Bạch rồi.

Trước kia ở trường, khi cô còn theo đuổi cô ấy, đừng nói là bóng lưng, chính là độ cong khóe môi từng nụ cười của Giang Tĩnh Bạch là bao nhiêu, biểu cảm nào là cao hứng, biểu cảm nào là giả vờ, cô đều nhìn thấy tận mắt.

Đúng, cô trước kia với Giang Tĩnh Bạch chính là mê luyến như thế, liều lĩnh yêu thích, cho đi tất cả.

Cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chia tay.

Sau này cô mới nghĩ, có phải vì mình thích quá nhiều, khiến cô ấy thấy áp lực quá lớn, nên phần tình cảm này mới không thể chết già?

Đương nhiên, vấn đề này, không ai có thể trả lời.

Vì khi cô muốn hỏi, Giang Tĩnh Bạch đã ra nước ngoài mất rồi.

Giờ đây tuy rằng đã gặp lại nhau, nhưng cô đã không còn muốn hỏi nữa.

Ngư Hi nằm trên ghế sô pha, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, trong đầu lộn xộn, kỳ thật tối qua cô không nghỉ ngơi được, một mặt là nghĩ đến sự tình trên mạng, mặt khác là vì Giang Tĩnh Bạch, đã thật lâu cô không phiền não đến nỗi không ngủ được như vậy.

Quả nhiên Giang Tĩnh Bạch chính là khắc tinh của cô.

Vừa trở về, đã cho cô ôn lại cảm giác mất ngủ.

Ngư Hi nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt nặng ngàn cân, cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Cửa thủy tinh ban công mở ra, thỉnh thoảng thổi tới gió mát, chuông gió trên ban công đung đưa, phát ra tiếng vang thanh thúy, bay qua căn phòng bên cạnh.

Trong phòng, Giang Tĩnh Bạch đang thay lễ phục, buổi chiều phải dự tiệc rượu, bữa trưa còn chưa ăn đã vội vàng về thay quần áo.

Lễ phục màu xanh đậm ôm sát vào vòng eo của cô, thiết kế không tay để lộ cánh tay mảnh mai, da thịt trắng nõn tinh tế như phát ra ánh sáng, một bên cổ tay đeo đồng hồ, không phải loại quý giá, đơn giản lộ ra khí chất, cổ tay kia đeo vòng ngọc cùng màu với lễ phục, màu rất đậm, làm da thịt nổi lên càng trắng.

Lễ phục là cổ chữ V, ôm eo, không có trang trí dư thừa, tà váy rất dài, không tới mắt cá chân, cô lại đi một đôi cao gót đến mười phân, Giang Tĩnh Bạch quay người trước gương, rồi mới ngồi xuống bàn trang điểm vẽ mày họa mắt.

Khi cầm bút lông lên, cô đột nhiên nhớ tới, từng có người nói với mình.

"Ôi, Tĩnh Bạch, trên tivi đều nói, thích một người là phải vẽ mày cho cô ấy, về sau mình vẽ cho cậu cả đời được không?"

Cả đời.

Cái từ có bao nhiêu dụ người.

Giang Tĩnh Bạch một lần nữa cầm bút lên, phủi mọi tạp niệm ra khỏi não, bắt đầu chuyên tâm trang điểm.

Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, tiếp đó là thanh âm của trợ lý:

"Giang tổng, sắp đến giờ rồi."

Đã biết.

Mấy phút đồng hồ sau, Giang Tĩnh Bạch bước trên giày cao gót đi cùng trợ lý vào thang máy, ra khỏi chung cư.

Đầu tháng mười, sáng tối lạnh, giữa trưa còn thổi tới từng cơn gió mát, buổi tối càng thêm lạnh lẽo, khiến da gà đều nổi lên, Ngư Hi cũng không tỉnh vì lạnh, mà là bị đánh thức.

Chuông điện thoại vang lên như đòi mạng, Ngư Hi ngáp nhận điện thoại.

A lô.

Hi Hi, là tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!