Chương 44: Nằm Mơ

Chung Thần để Ngư Hi nghỉ ngơi lâu hơn, ngủ nướng càng tốt, bù lại những ngày thiếu ngủ, nhưng đồng hồ sinh học của Ngư Hi lại quấy phá, hôm sau năm giờ sáng đã tỉnh, cô mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm nhảy vào, vầng sáng đổ trong phòng, vẽ nên những bóng hình loang lổ.

Cô đứng dậy kéo rèm, đẩy cửa sổ, gió nhẹ mang theo hơi lạnh chưa kịp rút đi thổi đến, khiến Ngư Hi rùng mình một cái, tỉnh táo.

Mấy phút sau, Ngư Hi khoác sợi nắng sớm ra khỏi phòng.

Phòng khách tối om, cô kéo cửa ban công, bức rèm bị thổi lay động lướt trên người, tựa như một chiếc áo được choàng lên thân mình, tóc dài xõa sau lưng, vẻ mặt an nhàn ra ngoài sân thượng lười biếng vươn vai, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi trên người, càng thêm ấm áp.

Ban công bên cạnh truyền đến thanh âm, Ngư Hi quay đầu, đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của Giang Tĩnh Bạch, cô cười, chủ động chào hỏi: "Giang tổng, chào buổi sáng."

Hai ban công lộ thiên chỉ cách nhau một bức tường, Giang Tĩnh Bạch liếc mắt là có thể nhìn thấy Ngư Hi.

Ngư Hi mặc váy ngủ lụa màu trắng, gió thổi đến, váy ngủ dán lên thân mình, làm hiện rõ dáng người lung linh, da thịt trắng nõn phát sáng, ngũ quan lập thể tinh xảo, lông mày hơi cong lúc khẽ cười, toàn bộ gương mặt đều tươi tỉnh, không kiêu căng, lại xinh đẹp, tóc dài xõa sau lưng nhẹ bay phất lên, hòa cùng làn váy biến thành một độ cong xinh đẹp.

Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân, khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh vy thiên hạ nhân.*

*Ngàn năm đâu có người tuyệt sắc, nhìn đẹp mắt đã là giai nhân, dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người trong thiên hạ kinh diễm.

(Trích từ truyện "Thần Du" của Từ Công Tử Thắng Trì).

Giang Tĩnh Bạch thất thần vài giây, thẳng đến khi nghe thấy Ngư Hi khẽ cười mới mở miệng: "Chào buổi sáng."

Nói xong, thấy Ngư Hi chuẩn bị quay đi, cô cắn môi: "Vừa dậy sao?"

Ngư Hi đứng lại, nhìn cô: "Ừ."

Hiển nhiên không muốn nói nhiều, bàn tay Giang Tĩnh Bạch đặt sau lưng lặng lẽ nắm chặt, biểu cảm tuy rằng không khác bình thường, nhưng trên mặt đã nổi lên khô nóng, ho nhẹ: "Lát nữa cậu có bận không?"

Ngư Hi do dự vài giây: "Giang tổng có việc?"

Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, ánh mắt trong trẻo: "Nếu cậu không bận gì, mình muốn nhờ cậu bôi thuốc giúp mình."

Không phải giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn là thái độ muốn thương lượng, còn cẩn thận từng li từng tí như sợ cô sẽ từ chối.

Thật ra cô hoàn toàn có thể dùng thân phận bà chủ, thậm chí không cần nói gì, đơn giản đưa mệnh lệnh gọi cô ấy sang đây là được.

Nhưng Giang Tĩnh Bạch không làm vậy.

Ngư Hi suy tư, cô vẫn luôn cảm thấy Giang Tĩnh Bạch có chỗ không giống ngày xưa, hiện giờ mới hoảng hốt nhận ra, là thái độ của cô ấy rất khác.

Tính cách Giang Tĩnh Bạch đặc biệt lạnh nhạt, nhưng không hề ra vẻ cao ngạo, không thích giao tiếp cùng người khác, cũng rất ít khi biểu đạt suy nghĩ của mình, thường khi Ngư Hi như chim sẻ ríu rít không ngừng, Giang Tĩnh Bạch cũng chỉ nhìn cô, thỉnh thoảng gật đầu hoặc cười nhẹ.

Ít nói đến mức đau lòng.

Chỉ là Giang Tĩnh Bạch bây giờ cùng Giang Tĩnh Bạch trong trí nhớ của Ngư Hi, đã có độ lệch.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô ấy đã nói nhiều hơn, thậm chí sẽ chủ động tìm đề tài, bây giờ còn nhờ cô sang bôi thuốc, nếu là cô ấy trước đây, chỉ sợ không muốn đổi thuốc cũng sẽ không chủ động "cầu cứu" người khác.

Ngư Hi do dự rất lâu, Giang Tĩnh Bạch vẫn kiên nhẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Báo thức trong phòng khách bất ngờ vang lên, Ngư Hi hoàn hồn, thấy ánh mắt trong trẻo của Giang Tĩnh Bạch vẫn nhìn mình, cô gật đầu: "Ừ, tôi lập tức sang."

Khóe mắt Giang Tĩnh Bạch cong lên: "Cảm ơn cậu."

Ngư Hi mím môi rời khỏi ban công.

Quay lại trong nhà, cô đi rửa mặt trước, sau đó ngồi xuống sô pha, nghĩ đến câu hỏi hôm nọ của Đào Ỷ Đồng, nếu Giang Tĩnh Bạch hồi tâm chuyển ý thì sao.

Ở phim trường, cô có thể dùng lời lẽ chính đáng để từ chối Đào Ỷ Đồng rằng, cô hiện tại không còn một tia tình cảm nào với Giang Tĩnh Bạch, hận ý trước đây đều đã tan thành mây khói, nhưng nghĩ đến việc lập tức sẽ sang nhà Giang Tĩnh Bạch, ở cùng một chỗ với người kia, nghĩ đến nụ cười nhạt trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng, nghĩ đến chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, nghĩ đến vết thương vặn vẹo không ra hình, nghĩ đến lòng bàn tay của mình từng chạm vào tấm lưng tinh tế...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!