Chương 37: Đàm Phán

Khi Chung Thần đến bệnh viện, Ngư Hi đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, cô đứng sau Ngư Hi, nghe được giọng nói lạnh nhạt cất lên: Mẹ, là con.

"Con muốn làm phiền mẹ một việc."

Không biết bên kia nói gì, rất lâu sau Ngư Hi mới tiếp lời: Con biết rồi.

Chung Thần dịch sang bên cạnh vài bước, đến khi không còn nghe được giọng nói của cô mới nhìn bốn phía xung quanh, không có ai đến gần.

Ngư Hi cúp điện thoại, gọi: Chung Thần.

Chung Thần tung tăng chạy đến đưa kính râm cho cô, còn giúp cô mặc áo khoác, dựng thẳng cổ áo, giấu đi nửa khuôn mặt, xác định không có khe hở nào, Chung Thần mới lên tiếng: Đi thôi.

"Có cần nói với Giang tổng một tiếng không ạ?"

Ngư Hi nhìn về phía phòng bệnh của Giang Tĩnh Bạch, lắc đầu: Được rồi, đi thôi.

Nói xong liền rời đi không ngoảnh lại, Chung Thần chỉ có thể lon ton theo sau, khi thang máy xuống đến nơi, cô mới nhỏ giọng:

"Hi Hi, lát nữa lên xe chị nghỉ đi nhé?"

Ngư Hi gật đầu: Ừ.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Ngư Hi nhìn cái tên trên màn hình, hít mũi, dựa lưng vào ghế, bấm nhận.

Chị Bạch.

Không biết có phải vì không ngủ cả đêm, giọng Bạch Vũ Đường hơi khàn:

"Em làm gì La Khải Hào vậy?"

Nghe thấy cái tên này, Ngư Hi không ngạc nhiên chút nào, cô biết chuyện này không thể gạt được Hồ tổng, tất nhiên cũng không thể gạt được Bạch Vũ Đường, nói:

"Không làm gì, chỉ đưa hắn đến nơi hắn cần đến mà thôi."

Bạch Vũ Đường nghe giọng nói buồn rầu của cô, suy nghĩ một lát, lên tiếng trấn an:

"Hi Hi, chị biết tối qua em rất ấm ức, nhưng La tổng dù gì cũng là cháu của Hồ tổng, còn là quản lý chi nhánh của công ty, chúng ta nên để lại đường sống cho hắn."

Cô bận rộn hết một đêm, đang chuẩn bị giải quyết các loại quan hệ thì nhận được điện thoại từ Hồ tổng nói La Khải Hào gặp chuyện.

Tuy rằng đáy lòng cô rất chướng mắt tên ăn chơi trác táng La Khải Hào, nhưng công việc thì vẫn phải làm, Hồ tổng mặc dù đã lui xuống, nhưng vẫn có địa vị vững chắc trong giới, dù các cô không giữ mặt mũi cho nhà họ La, nhưng vẫn phải để ý đến cảm thụ của Hồ tổng.

Ngư Hi lâm vào trầm mặc.

Nếu như Giang Tĩnh Bạch không đến, La Khải Hào về sau cùng lắm sẽ chỉ tìm đến cô, song cô không quan tâm, cũng không thèm để ý.

Tuy không tiếp xúc quá nhiều với La Khải Hào, nhưng cô biết rõ thói hư tật xấu của hắn, hắn không dám chủ động chọc đến cô, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha Giang Tĩnh Bạch.

Cô đã nợ Giang Tĩnh Bạch một lần, không muốn nợ thêm lần thứ hai, nên mới tìm mẹ mình đến mời La Khải Hào đi.

Bạch Vũ Đường thấy bên kia im lặng thật lâu, bèn hỏi:

"Hi Hi, Hồ tổng hỏi chị, làm thế nào em mới nguôi giận được, coi như chuyện lớn hóa nhỏ?"

Ngư Hi rũ mắt, nhếch môi:

"Thật có lỗi, chị Bạch."

Em không đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!