Giang Tĩnh Bạch bị điện thoại của trợ lý đánh thức, trợ lý Tiếu nghe giọng nói khàn khàn đầu bên kia, vô ý hỏi:
"Ngài vừa rời giường ạ?"
Khó trách cô kinh ngạc, chỉ là chưa bao giờ thấy Giang Tĩnh Bạch đi muộn kể từ khi cô ấy đến công ty, nên mới lắm miệng hỏi một câu, bên kia không ai đáp lại, trợ lý Tiếu cũng ý thức được mình nói sai, vội nghiêm giọng:
"Cô Bạch đã ở văn phòng đợi ngài mười lăm phút, nói là có việc cần thương lượng với ngài, bây giờ ngài đến công ty được không ạ?"
Giang Tĩnh Bạch trầm mặc vài giây: Bạch Vũ Đường sao?
Trợ lý Tiếu hắng giọng, cung kính trả lời: Vâng.
Giang Tĩnh Bạch cầm điện thoại đứng dậy, đi đến cửa sổ mở rèm, ánh nắng thừa dịp chiếu vào, cả căn phòng sáng lên.
"Một tiếng sau tôi sẽ đến, bảo cô ấy lát nữa quay lại."
Trợ lý Tiếu lập tức đáp ứng: Vâng, tôi đã hiểu.
Giang Tĩnh Bạch cúp điện thoại, mở cửa sổ, gió đưa hơi ấm bay vào, thổi lên mái tóc dài, cô đứng yên một lát, đi vào phòng vệ sinh.
Đánh răng rửa mặt xong đã là chuyện của nửa tiếng sau, thời gian vội vàng, cô chưa kịp ăn sáng đã vào thang máy, khi ra cửa, Giang Tĩnh Bạch nhìn sang cánh cửa đóng chặt nhà bên, nhớ đến chuyện ngoài ý muốn hôm qua, khóe môi chợt cong lên, gương mặt căng thẳng có chút thả lỏng, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Thang máy sắp đến, khi giày cao gót vừa bước vào trong, trợ lý lại gọi đến:
"Giang tổng, La tổng đến."
Giang Tĩnh Bạch giấu lại tất cả dịu dàng, vẻ mặt khôi phục tự nhiên: Tôi lập tức tới.
Trợ lý Tiếu gật đầu: Vâng.
Cúp điện thoại, trợ lý Tiếu đưa chén trà cho La tổng.
La tổng là người phụ trách chi nhánh của công ty, cháu gọi bằng cậu của Hồ tổng.
Hồ tổng không kết hôn, không có con cái, đặc biệt quan tâm đến vị La tổng này, sau khi hắn tốt nghiệp liền trực tiếp lên làm quản lý chi nhánh, bình thường đến công ty cũng hoàn toàn coi mình là người thừa kế, khoa tay múa chân với tất cả mọi người, khi biết Hồ tổng lui về phía sau, để Giang Tĩnh Bạch ngồi lên ghế lãnh đạo, hắn càng giống một khẩu pháo, đi đến đâu nã đạn đến đấy.
Dù sao trong nhận thức của hắn, vị trí kia vốn là của mình.
Hắn mới là người thừa kế hợp lý.
Vậy nên đối với một Giang Tĩnh Bạch bỗng nhiên xuất hiện, hắn nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, thỉnh thoảng phải đến công ty ồn ào một trận.
Giang Tĩnh Bạch vừa vào văn phòng đã nghe được hắn cao giọng:
"Trợ lý Tiếu, Giang tổng của các cô đúng là một ngôi sao nhỉ, đẹp như vậy làm chủ tịch cái gì, đi làm nghệ sĩ có phải hơn không."
"Tôi thấy nhan sắc cô ta cũng không tồi."
Trợ lý Tiếu đứng bên cạnh cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, lại không dám phản bác một tiếng, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Giang Tĩnh Bạch mặc âu phục vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, bước giày cao gót vào phòng.
Tóc dài của cô xõa trên vai, có vài lọn rơi trước ngực, sợi tóc khẽ đung đưa theo từng bước đi, trợ lý Tiếu liền thở phào, vội chạy đến: Giang tổng.
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn như thường:
"Giúp tôi pha cốc cà phê."
"Tôi cùng La tổng phải từ từ nói chuyện."
Góc nghiêng căng thẳng, ánh mắt ngước lên, chân mày cất giấu sắc bén, ngũ quan vốn thanh lãnh giờ càng thêm lạnh lẽo, khiến người ta vừa nhìn đã sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!