Chương 31: Thẳng Thắn

Ngư Hi đã rất lâu không gặp mất điện, có lần khi đang quay phim, tổ đạo cụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ phim trường tối đen, Chung Thần biết cô không thích bóng tối liền tìm năm sáu cái đèn pin, treo trong phòng nghỉ lấy ánh sáng.

Khi đó xung quanh sáng ngời, Chung Thần cũng ở bên cô trò chuyện một tấc không rời.

Nhưng nội tâm của cô vẫn sợ hãi vô cùng.

Loại sợ hãi này khóa lại tư tưởng của cô, làm cô nhịn không được bắt đầu nhớ nhung một người.

Giang Tĩnh Bạch.

Sau đó, cô làm một chuyện ngu xuẩn.

Gọi cho Giang Tĩnh Bạch, tất nhiên, không có ai nhận, điện thoại bên kia bị tắt.

Lúc ấy cô còn cho rằng số này đã đổi chủ, dù sao nhiều năm cũng đã qua.

Không nghĩ, Giang Tĩnh Bạch vẫn dùng số này.

Và cả chiếc điện thoại kia.

Trong phòng rất yên tĩnh, Ngư Hi nhắm mắt trong không gian tối mịt, nội tâm bình tĩnh, không biết liệu có phải vì ngoài phòng khách có người, lần đầu tiên cô thấy, bóng tối cũng không quá đáng sợ như vậy.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Ngư Hi tỉnh lại khi chân trời mới tờ mờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở bức rèm chiếu vào, căn phòng trở nên ấm áp, Ngư Hi ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh, sáng, đã có điện.

Cô xuống giường đi dép, mở cửa, trên sô pha trống không.

Ngư Hi kéo lại áo ngủ, mái tóc hôm qua không sấy giờ đây rối tung hỗn loạn trên đầu, cô nhìn xung quanh phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng của Giang Tĩnh Bạch, lại thấy một tờ giấy đặt trên bàn trà.

Cô đi qua, nhìn thấy trên giấy có lời nhắn.

--- Đã có điện, mình về đây.

Nét chữ cứng cáp đẹp đẽ, Ngư Hi biết, chỉ là không nghĩ, chia cách tám năm, mình còn có thể nhìn thấy chữ viết của người ấy.

Trước kia cô thích quấn quýt Giang Tĩnh Bạch viết thư tình, hận không thể chép lại từng bức, tuy rằng sau khi chia tay, tất cả đều đã bị cô xé rách.

Giờ đây nhìn chữ viết quen thuộc, Ngư Hi lại vo tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi ra ngoài liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Ngư Hi nhíu mày ra mở cửa, tóc dài vẫn chưa kịp làm khô.

Chung Thần đứng ngoài, nhìn thấy Ngư Hi liền thở phào nhẹ nhõm:

"Hi Hi, chị làm em sợ muốn chết."

"Sao lại không nghe điện thoại?"

Ngư Hi lúc này mới nhớ di động của mình đã hết pin từ tối qua, cô mở cửa nói: Hết pin.

Chung Thần lon ton theo sau: Không sạc sao?

Ngư Hi lắc đầu: Tối qua mất điện.

Mất điện! Giọng nói Chung Thần bỗng cao lên mấy tần số:

"Sao không gọi cho em?"

Chị ở một mình?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!