Ngư Hi cùng Kỷ Lâm Phong đi trên con đường nhỏ trong sân trường, vẻ mặt bình thản, tuy rằng đều biết lát nữa phải nói chia tay, nhưng ai cũng ăn ý không hề nhắc đến.
Máy quay ở phía sau, từ từ đuổi theo hai người.
Ngư Hi nắm tay Kỷ Lâm Phong, lúc đi ngang qua quầy bán quà vặt, cô cười, nói:
"Còn nhớ mình đã đâm vào cậu ở chỗ này không?"
Kỷ Lâm Phong nhìn theo ánh mắt của cô, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khi ấy, gương mặt tuấn tú nở nụ cười không quá rõ ràng, lại hơi chua xót: Nhớ.
Hai người như đang hồi tưởng, một lúc sau lại nhìn nhau cười, Ngư Hi đứng cạnh quầy bán quà vặt, từ từ buông tay Kỷ Lâm Phong, nhẹ nhàng nói: Quên đi.
Kỷ Lâm Phong nhìn cô, gương mặt vừa mới tươi cười đột nhiên cứng đờ, Ngư Hi lùi về phía sau một bước, ánh mắt ngấn nước nhìn Kỷ Lâm Phong, lung lay như sắp ngã, mở miệng:
"Chúng ta chia tay đi."
Cắt!
Đạo diễn Triệu đứng dậy:
"Kỷ Lâm Phong, Ngư Hi, lại đây một chút."
Năm giờ chiều, phân cảnh vẫn chưa hoàn thành, không phải tâm trạng Kỷ Lâm Phong không đúng thì chính là Ngư Hi không thể hiện được tình cảm, tính soi mói của đạo diễn Triệu lại lộ ra, mọi người xem đi xem lại cảnh này đến bảy, tám lần, đều đã thuộc lòng lời thoại rồi.
Ngư Hi đến bên cạnh đạo diễn, thấy ông đang nói với Kỷ Lâm Phong:
"Vừa rồi lúc cô ấy nói chia tay, ánh mắt của cậu không đúng."
"Ánh mắt của cậu không phải là khiếp sợ, trong kịch bản cậu đã sớm đoán được cô ấy sẽ nói chia tay, cậu hẳn nên dùng ánh mắt hiểu rõ, hiểu rõ nhưng không muốn bỏ qua, tiếc nuối nhưng không thể không buông tay."
Hiểu chưa?
Kỷ Lâm Phong gật đầu: Em sẽ cân nhắc ạ.
Đạo diễn Triệu hắng giọng, quay lại nhìn Ngư Hi:
"Cảm xúc của em vừa rồi cũng không đúng."
"Ánh mắt em nhìn Kỷ Lâm Phong khi nãy không có tình cảm gì."
"Có phải hơi mệt không?"
Gần đây vì đuổi kịp tiến độ mà thời gian quay phim quả thật phải tăng lên, đôi khi cả ngày phải đợi trong đoàn phim, thần kinh căng thẳng không thể thả lỏng cũng là chuyện thường, đạo diễn Triệu nói:
"Nếu mệt, chúng ta nghỉ mười phút vậy, lát nữa quay lại."
"Hai người thử tìm cảm giác đi."
Ngư Hi cùng Kỷ Lâm Phong nhìn nhau: Vâng.
Chờ đạo diễn rời đi, Kỷ Lâm Phong lập tức đọc kịch bản, cố gắng nghiên cứu tâm trạng hiểu rõ nhưng không muốn bỏ qua, ánh mắt tiếc nuối nhưng không thể không buông, suýt nữa trợn trừng mắt, Ngư Hi nhìn bộ dạng kỳ quặc hiếm thấy của cậu ta, khẽ cười một tiếng.
Kỷ Lâm Phong đặt kịch bản xuống, quay đầu hỏi:
"Chị Hi, rốt cuộc chị cũng cười rồi, mấy hôm nay em còn không dám nói chuyện với chị."
Ngư Hi nghiêng đầu: Hả? Tại sao?
Kỷ Lâm Phong nhún vai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!