Quay xong mấy cảnh đầu phim, các cảnh tiếp theo dường như trôi chảy hơn rất nhiều, ngày đầu tiên kết thúc sớm hơn dự liệu của mọi người.
Người trong đoàn phim không phải lần đầu đi theo đạo diễn Triệu, tất nhiên đều hiểu tính soi mói của ông, điều này cũng cho thấy thực lực của diễn viên đã qua kiểm tra, những cảnh tiếp theo có lẽ sẽ không kéo dài, tâm tình mọi người không tệ, đạo diễn Triệu cũng hiếm khi hào hứng vui vẻ.
Sau khi kết thúc, đạo diễn Triệu hỏi mọi người có muốn ăn một bữa cùng nhau không, xem như tiệc khởi công, Ngư Hi là diễn viên chính, tất nhiên cũng là đối tượng chính được mời, Kỷ Lâm Phong thay đồ xong đi ra cũng nói:
"Chị Hi, đi cùng đi, hôm nay xong việc sớm mà."
Ngư Hi thật ra không thường xuyên tham gia hoạt động của đoàn phim, chẳng qua là trước đây, còn bây giờ cô không có tư cách chơi bài lớn, gật đầu:
"Được rồi, lát nữa gặp."
Kỷ Lâm Phong thấy cô cười cũng vui vẻ:
"Chị muốn đi cùng không?"
Ngư Hi lắc đầu:
"Không cần, xe của tôi ở bên ngoài rồi."
Kỷ Lâm Phong đồng ý:
"Vâng, vậy gặp lại ở khách sạn."
Ngư Hi nói xong đi vào thay quần áo, anh Lý đang giúp Đào Ỷ Đồng tẩy trang, nghe ngoài cửa có tiếng động liền quay đầu, chào hỏi với Ngư Hi, Ngư Hi lách mình vào phòng thay đồ, khi ra ngoài, Đào Ỷ Đồng đã ngồi bên cạnh.
Ngư Hi.
"Đạo diễn Triệu nói cậu cũng đi liên hoan, để tôi đi cùng xe với cậu."
Hai cô bây giờ có cùng người đại diện, hơn nữa Đào Ỷ Đồng trước mắt chưa có trợ lý, đạo diễn Triệu dặn dò như vậy cũng không kỳ lạ, Ngư Hi gật đầu, liếc mắt nhìn cô qua gương, vẻ mặt Đào Ỷ Đồng vẫn tự nhiên, ánh mắt nhìn cô vẫn như trước, biểu lộ dịu dàng, tựa như không để bụng cuộc nói chuyện khi nãy giữa hai người.
Ngư Hi nghĩ, đều đã nói đến thế rồi, người biết điều nên né ra, nhưng Đào Ỷ Đồng hết lần này đến lần khác lại gần, không biết cô ấy thật sự nghe không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.
Đôi khi cô cảm thấy không hiểu nổi Đào Ỷ Đồng, dường như trong thế giới của cô chưa từng xuất hiện thêm người nào như vậy.
Khi Giang Tĩnh Bạch rời đi không lâu, cô liền nói cho Hồ Tiểu Tĩnh cùng Hàn Nghi Tư chuyện về Đào Ỷ Đồng.
Hai người kia không nhịn nổi, đi tìm Đào Ỷ Đồng tính sổ.
Kết quả là, cô ấy vẫn dịu dàng cười nhẹ, chấp nhận tất cả chỉ trích, thừa nhận tiếng xấu tiểu tam, cũng khiến Ngư Hi ôm hận suốt bao nhiêu năm.
Nếu cô ấy thật sự chen chân vào giữa mối quan hệ của cô và Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi cảm thấy đáng chửi.
Nhưng không, cô ấy và Giang Tĩnh Bạch, dường như chưa bao giờ hẹn hò.
Cô nói tin lời Giang Tĩnh Bạch, là thật sự tin tưởng, vì cô biết rõ tính cách người nọ, cậu ta không việc gì phải gạt mình.
Vậy nên Ngư Hi đi đến kết luận duy nhất, Đào Ỷ Đồng có ý với Giang Tĩnh Bạch, nên mới năm lần bảy lượt thăm dò mình.
Nếu ra đây hỏi một cách đứng đắn, cô còn có thể xem cô ấy là người thẳng tính, sẽ nói mình và Giang Tĩnh Bạch không có khả năng, không chừng còn cổ vũ cô ấy theo đuổi tình cảm của mình, vậy mà lần nào cũng quanh co lòng vòng, chẳng trách cô thấy chán ghét.
Đúng là kiểu tán tỉnh rẻ tiền!
Đào Ỷ Đồng thấy Ngư Hi không nói gì, lại hỏi:
"Ngư Hi, không tiện cho cậu sao?"
Ngư Hi hoàn hồn, nghĩ đến đề tài kia, lại nghĩ đến việc hai người cùng công ty cùng người đại diện, nếu chuyện nhỏ như đi nhờ xe mà còn từ chối, không khỏi có vẻ quá xấu tính, người xưa vẫn nói, không nể mặt tăng phải nể mặt Phật, cô cũng không có khả năng vả mặt Bạch Vũ Đường, nên miễn cưỡng gật đầu: Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!