Ác ý giống như lửa gặp cỏ khô, không cần thêm gió cũng có thể lập tức bùng lên ngút trời.
Thích Trang chưa từng có ác ý dâng trào với ai như thế này.
Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu Quách Hạo yêu Đoạn Bích Lan như vậy, tại sao không đi chết cùng cô ta đi?
Cầu Thành Giang là một trong những tuyến đường từ thành phố H đến sân bay. Khoảng cách càng gần, biểu cảm của Thích Trang càng lạnh lùng.
Trong đầu hắn, lý trí mách bảo nên làm thế nào để ra tay đủ mạnh, đủ trực tiếp, đủ triệt để mà dạy cho Quách Hạo một bài học.
Khi Đoạn Bích Lan nằm trên giường, yêu cầu Vệ Biện "ba năm ước hẹn", hắn không tức giận. Quách Hạo yêu Đoạn Bích Lan, hắn không hề quan tâm.
Nhưng tại sao luôn phải chọc vào Vệ Biện?
Bàn tay cầm vô lăng của Thích Trang siết chặt đến mức các đầu ngón tay trắng bệch. Điện thoại của thuộc hạ gọi tới: "Thích thiếu gia, chúng tôi đã chặn được người dưới chân cầu."
Cầu Thành Giang đã ở ngay trước mắt. Ánh hoàng hôn phủ ánh vàng rực rỡ trên mặt sông. Thích Trang bình tĩnh đáp: "Tôi tới rồi."
Lái xe lên cầu, xuống cầu, dừng lại, bước xuống.
Thích Trang siết lỏng nắm tay, bàn chân chạm đất. Trong tiếng sóng nước vỗ, hắn đi về phía gầm cầu.
Quách Hạo trong bộ dạng chật vật bị chặn giữa vòng vây của bốn người đàn ông cao to lực lưỡng, ai nấy trông đều dữ tợn.
Gã liên tục nói gì đó, trên người dính vài vết bẩn. Khi Thích Trang tiến lại gần, mới nghe rõ gã đang van nài thả mình đi, rằng máy bay sắp đến giờ cất cánh.
Thích Trang cười lạnh hai tiếng: "Mày vội máy bay à, vội cái mẹ mày ấy."
Giọng vừa vang lên, bốn người đàn ông đang chặn Quách Hạo lập tức nhường ra một lối đi: "Thích thiếu gia."
"Thích Trang!" Mặt Quách Hạo tái mét: "Mày muốn làm gì?"
"Tao muốn làm gì?" Thích Trang cảm thấy câu hỏi của hắn thật nực cười. "Tao muốn làm gì, mày còn không biết sao?"
Hắn cởi áo vest ném cho thuộc hạ, xắn tay áo sơ mi trắng lên.
Mấy người đàn ông tự giác lui ra, nhường không gian cho hắn.
Mặt Quách Hạo hết xanh rồi trắng: "Vệ Biện đâu?"
Thích Trang cười nhạt, trong mắt lại mang sự lạnh lẽo khiến người khác kinh hãi. Hắn tiến lại gần Quách Hạo, vừa đi vừa duỗi tay, "Thật là trùng hợp. Món quà sinh nhật mày muốn tặng người ta chưa thấy, đã bị tao xem trước rồi."
Quách Hạo tức đến mức toàn thân run rẩy, "Đồ đâu? Mày đã làm gì chị ấy?"
"Gần đây có một con chó dữ," Thích Trang bước đến gần, tung nắm đấm nhanh và mạnh, thẳng vào người Quách Hạo. Gã ngã nhào xuống đất, cú đấm mạnh đến nỗi khiến hai chiếc răng dính máu rơi ra. Thích Trang tiếp lời: "Nó cứ ngửi tay tao mãi. Tao thấy nó hứng thú với món quà của mày nên đem đi cho nó ăn rồi."
Giọng hắn mang theo ý cười, nhưng với Quách Hạo, đó như tiếng cười của ác quỷ. Gã run rẩy toàn thân, mùi tanh của máu trong miệng làm cổ họng bỏng rát, đầu óc quay cuồng, "Thích Trang, mày, mày dám làm vậy sao?"
Hắn dám sao?
Thích Trang túm lấy cổ áo Quách Hạo, kéo gã lên một cách thô bạo. Lại thêm một cú đấm mạnh vào bụng, tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn những lời chửi rủa phát ra từ Quách Hạo. Thích Trang cười nhạt, nói tiếp: "Tao nhớ nhầm rồi. Làm sao tao có thể đem quà của mày cho chó ăn được chứ? Không chỉ không tôn trọng người đã khuất, mà còn hại cả con chó mất mạng.
Đồ mà ngay cả con người còn không muốn, chó thì làm sao cần đến?"
Nếu muốn khiến Quách Hạo đau đớn, thì Đoạn Bích Lan chính là thanh kiếm sắc trong tay hắn.
Khóe miệng Quách Hạo trào máu, mắt mờ đi, gã nhìn Thích Trang bằng ánh mắt ngập tràn hận ý, "Mày..."
Gã lau máu trên miệng, cố chịu đựng cơn đau thấu xương, nói từng chữ một nặng nề: "Mày với Vệ Biện đúng là cùng một loại người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!