Thành phố H đất chật người đông, bệnh viện trung tâm cũng không quá lớn, khu vực xanh gần khu nội trú chỉ có một mảnh nhỏ, lúc này Vệ Biện đang ở đó, lấy cớ hút thuốc để rời khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đủ cả, trong góc có một hồ cá nhỏ khoảng ba mươi mét vuông, bên trên hồ có một cái lầu nhỏ để che nắng.
Giờ mới hơn mười một giờ, ánh mặt trời chói chang, Vệ Biện nheo mắt tránh ánh nắng rồi chạy vào lầu nhỏ, nhìn chằm chằm những con cá vàng dưới nước.
Con cá vàng trong nước đối diện với ánh mắt của anh vài giây, sau đó bất ngờ nhảy ra khỏi mặt nước với một tiếng "tõm", vẩy đuôi, bắn nước lên mặt Vệ Biện rồi lại rơi xuống hồ.
Vệ Biện, "..."
Anh ngồi dựa vào lan can, mở điện thoại, tự chụp một tấm hình, nền phía sau là hồ cá, đăng lên trang cá nhân với dòng trạng thái, "Mang nướng ăn."
Kiểu chụp ảnh của trai thẳng, ngay lập tức thu hút một loạt lời khen và bình luận từ những người yêu thích nhan sắc.
Vệ Biện lười nhác lướt qua các bình luận bên dưới, chọn vài cái để trả lời, thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Thành, giọng điệu nhẹ nhàng, "Sao thế, chán à?"
Vệ Biện cúp máy, rồi ngay sau đó gọi video cho anh ta, khuôn mặt đẹp trai chiếm trọn màn hình kèm theo một cái liếc mắt, "Nhảm nhí."
Khóe miệng Lưu Thành giật giật, định nói gì đó thì Vệ Biện kiêu căng cúp máy.
Bạn gái anh ta cười tươi như hoa, "Tính cách của Vệ Biện đúng là không ai chịu nổi."
Đến trưa, Đoạn Bích Lan có bữa ăn của bệnh viện chuẩn bị, bọn họ phải ra ngoài ăn, ăn xong mới quay lại phòng bệnh, lúc này Vệ Biện không ngồi bên cạnh giường cô, mà đứng, đứng ở gần cửa sổ hoặc ngoài hành lang, đứng đó cho đến khi Lưu Thành trở lại.
Ánh mắt Đoạn Bích Lan thỉnh thoảng liếc qua bóng lưng của Vệ Biện, nhưng không lên tiếng gọi, mãi đến khi bọn họ chuẩn bị rời đi, cô mới không kìm được, "A Biện..."
Vệ Biện xoay kính trong tay, nghiêng đầu nhìn cô, "Trưa nay ăn gì vậy?"
"Một bát cơm và nửa bát cháo," Đoạn Bích Lan vội đáp: "Còn ăn thêm ít trái cây nữa, dạo này khẩu phần ăn của em rất tốt."
Vệ Biện cười, "Được rồi, không tệ."
Nụ cười này là dành cho cô.
Đoạn Bích Lan tham lam ngắm nhìn khóe môi anh cong lên, trong lòng tràn đầy vui sướng, mọi khó khăn trong việc ăn uống đều không thành vấn đề khi Vệ Biện xuất hiện. Cô mãn nguyện nói: "Ừ, mọi người đi đi, có thời gian thì ghé thăm em, ở đây em không thiếu thứ gì, đừng tốn kém."
Bọn họ rời đi.
Cả nhóm đứng im lặng dưới tòa nhà bệnh viện nửa giờ, Ngô Dương không nhịn được, "Hạo Hạo, lần sau đừng như vậy nữa."
"Gọi ai là Hạo Hạo chứ," Quách Hạo rùng mình vì sợ, rồi ngồi xổm xuống, ôm đầu, "Tao chỉ muốn... để chị ấy có những ngày tháng vui vẻ thôi."
Vệ Biện không nói gì, cả nhóm lên xe, anh ngồi ở ghế phụ, mở cửa sổ, gió thổi bay mái tóc anh.
Quách Hạo ngồi ở ghế sau, vẫn không thấy được biểu cảm của anh.
"Không sao đâu," Vệ Biện gõ nhẹ vào khung cửa sổ, "chỉ là... tao là một kẻ tồi, sắp chết vẫn còn nhớ đến tao, không đáng."
Từ tận đáy lòng, Vệ Biện cảm thấy điều đó không đáng...
"Rất đáng."
Thích Trang nhướn mày, nhận lấy bó hoa từ tay chủ tiệm, nở nụ cười quyến rũ, "Rất đáng."
Chủ tiệm hoa che miệng cười, "Loại hoa này thường dùng để làm hoa giả trang trí, ít khi thấy có người mua hoa thật."
"Hoa giả rẻ hơn một nửa đấy, hơn nữa hoa giả của chúng tôi làm rất tinh xảo, anh thật sự không muốn xem qua sao?"
Thích Trang từ chối, "Không cần, cảm ơn cô chủ xinh đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!