Nếu nói hai người này thật sự có gì với nhau, thì không mấy ai tin nổi.
Mù à? Cả hai đều là "1", kiểu người thích từ trước đến nay ai mà chẳng rõ, làm sao mà họ hợp được? Dù có hợp, thì ai trên ai dưới? Hai người đó, nhìn xem có ai giống kiểu chịu nằm dưới không, hay là chỉ yêu đương mà không lên giường?
Làm gì có chuyện đó chứ.
Mọi người chỉ coi như trò vui, muốn nhìn hai anh chàng đẹp trai đấu đá nhau, vừa mãn nhãn vừa không phải lo lắng họ thật sự thành đôi, trong lòng cực kỳ thoải mái.
"Thích Trang," Vệ Biện hơi nghiêng đầu liếc hắn, tay che micro lại: "Là em khơi mào trước đấy."
"Lùn?" Thích Trang lập tức nắm được trọng điểm, trừng mắt: "Anh chê em lùn?"
Cơn giận giấu trong tiếng cười, khắp thế gian này chỉ có mỗi Vệ Biện dám nói chuyện với hắn như vậy.
Vệ Biện hắng giọng, nói mơ hồ không rõ: "..."
Tiếng cổ vũ đã rộ lên từ trước, từng đợt sóng âm cuộn trào át đi lời anh, Thích Trang cũng đặt tay lên micro, chồng lên tay Vệ Biện. Trong một tràng hét chói tai khác, hắn nhíu mày hỏi anh: "Anh vừa nói gì?"
"Không có chê em lùn," Vệ Biện lại ngẩng đầu nhìn trời hoặc nhìn đâu đó thật xa. Anh cảm thấy dáng vẻ này của mình thật khó xử, bèn nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn Thích Trang: "Không phải giai đoạn đấu khẩu sao?"
Rồi anh thấy Thích Trang cười.
Hắn tắt micro, lùi lại một bước như muốn phủi sạch quan hệ, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm mấy lời tục tĩu mà phía dưới không ai nghe được.
"Lùn hơn anh 3cm thì dưới lại dài hơn anh 3cm đấy."
Người phía dưới chỉ thấy hắn mấp máy môi nhưng không nghe được chữ nào, sốt ruột gào lên:
"Thích đại soái ca, anh đang nói gì thế?!"
Có người còn hét to: "Á á á, anh ấy lịch thiệp quá, dịu dàng quá! Vệ Biện chê anh ấy lùn mà anh ấy không giận! Cười phong độ như thế đúng gu của tôi rồi!"
Cái bước lùi ấy của Thích Trang, trong mắt những người khác chính là phong độ quý ông tăng điểm tuyệt đối. Ai mà biết được lời hắn nói ra thô tục cỡ nào?
Nhưng... cũng thật k. ích thích.
Vệ Biện tiến lên một bước: "Muốn so không? Thua thảm thế này, em nên đồng ý với anh một điều kiện phụ mới phải."
Anh tiến lên, Thích Trang không thể lùi thêm, chỉ đành nhìn anh đến gần: "Ai nói em thua?"
"Anh nói," Vệ Biện ngẩng cằm, hai chân tách ra, đứng thẳng người: "Lợi dụng việc phía dưới không nghe được phải không, Thích Trang?"
Thích Trang vậy mà gật đầu thật: "Đúng, lợi dụng họ không nghe được để tán tỉnh con át chủ bài của MIAIDU."
"Ai tán tỉnh em chứ?" Vệ Biện bật cười: "Chúng ta cách nhau nửa mét, khoảng cách này mà tán tỉnh? Anh còn chưa chạm được vào tay em đâu."
Nói xong, cả hai cùng bật cười. Nụ cười kìm nén, khóe miệng cố nhịn không cong lên.
Ánh mắt Thích Trang lướt từ người Vệ Biện sang góc khuất phía sau anh, chính là góc backstage lần trước. Hắn vẫn còn nhớ khi ở đó, Vệ Biện đã làm động tác hình trái tim, như thể nó có sự sống, phát ra những tia điện nhỏ len lỏi qua lồng ngực hắn, khiến lòng bàn tay tê dại, da đầu run lên.
Hắn chỉ đành ra khỏi MIAIDU để hít thở chút không khí.
"Ở ngay trước mặt anh mà cũng ngẩn người?" Vệ Biện bước thêm nửa bước nhỏ: "Là anh không đủ đẹp trai à?"
Chỉ vì bước tiến nhỏ này, những người đang tò mò không hiểu họ nói gì lại bắt đầu phấn khích.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, khiến Ngô Dương đứng ở đầu kia sân khấu phải quay lại hét hỏi hai người anh em: "Bọn họ đùa nhau như thế mà chúng ta không ngăn sao?"
Lưu Thành vốn đã cảm thấy có lỗi với ông chủ, giờ thẳng thắn hét lên: "Biện à, đừng đùa nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!