Đêm đó, ông chủ MIAIDU đặc biệt gọi điện cho Vệ Biện, nhắc nhở anh đừng ham chơi năm sáu ngày liền mà quên công việc ngày mai.
"Ngày mai, chắc họ sẽ phấn khích lắm. Nếu tiếng hét có lớn chút, cậu cố gắng chịu, đừng để lộ vẻ khó chịu trên mặt."
MIAIDU vốn nghỉ một ngày khi Vệ Biện có buổi biểu diễn riêng. Lúc này, ông chủ vừa nói chuyện điện thoại vừa nằm thoải mái trên ghế sô pha, nâng ly rượu vang, trong đầu đã mường tượng cảnh doanh thu ngày mai.
Sẽ có bao nhiêu người đổ tiền giành chỗ ngồi đây? Chắc đông đến mức MIAIDU không chứa nổi, có khi còn phải dặn nhân viên giới hạn số người. Nghĩ đến thôi đã thấy dễ chịu khắp người. Người ở đầu dây bên kia chính là cây hái tiền quý giá của ông ta.
Vệ Biện đáp một tiếng "biết rồi," sau đó nói:
"Có chuyện này tôi muốn nói."
"Chuyện gì?" Ông chủ cảnh giác: "Không chơi bời, cờ bạc, m. a t.ú. y đâu đấy."
"Ai thèm chơi mấy thứ đó với ông chứ!" Vệ Biện lườm một cái, đứng tựa vào mép sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía bếp, hạ giọng: "Chỗ ngồi trung tâm, giữ lại, đừng bán."
"Gì cơ?!" Rượu vang đổ ra áo, ông chủ sửng sốt. "Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem?"
"Tôi bảo," Vệ Biện nói thẳng, "đừng bán chỗ ngồi trung tâm."
"..." Ông chủ hít sâu vài lần, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cậu cho tôi một lý do đi."
"Chắc tôi nói chưa rõ." Vệ Biện ho khan hai tiếng, "Ý tôi là, ông để chỗ đó cho tôi."
Ông chủ cười gằn: "Biện à, mặc dù chúng ta thân thiết, cậu lại làm việc trong MIAIDU của tôi, nhưng công tư phải phân minh, tôi để lại chỗ ngồi cho cậu thì được thôi, nhưng cũng phải nói chuyện tiền nong chứ nhỉ?"
"Tôi nói tôi không trả tiền à?" Vệ Biện bước ra ban công, đóng cửa phòng khách lại, nhìn qua cửa kính về phía trong nhà, rồi bình thản đáp: "Niêm yết 5000, thân thiết thế này, ông bớt tôi 20%, giá chốt 4000."
Ngữ khí đầy đương nhiên, suýt nữa làm ông chủ tức xỉu: "Đợi đã, giá niêm yết 5000 ở đâu ra?"
"Chứ ông không phải tự ý hét giá đấy à?" Vệ Biện nói, "Ông mập à, còn định chặt chém tôi? Đừng lãng phí thời gian của tôi. Nếu không đồng ý, tôi chiếm chỗ đó luôn."
"Cậu cần chỗ ngồi làm gì?" Ông chủ bất lực: "Cậu vừa trên sân khấu vừa xuống dưới xem à?"
"Nghe ông nói kìa, chẳng lẽ tôi không thể có bạn trai sao?" Vệ Biện bật cười nhẹ.
Nói xong, không đợi ông chủ trả lời, anh thẳng thừng cúp máy: "Quyết định vậy đi. Ngày mai nếu tôi phát hiện ông bán chỗ đó cho người khác, đừng trách tôi làm khó người ngồi đó."
Tắt điện thoại xong, phía dưới tòa nhà có người đang chơi cầu lông dưới ánh đèn đường, hương cơm chiều lan tỏa khắp nơi. Vệ Biện chống tay lên lan can, tận hưởng làn gió thoảng qua, rồi quay lại vào bếp tham quan một đại thiếu gia đang nấu cơm.
Ở phía bên kia, ông chủ MIAIDU bị một cú sét trời giáng dọa đến ngồi không vững.
Thằng nhóc này lại có bạn trai rồi à?
Không đúng, đó không phải trọng điểm.
Thằng nhóc này vì bạn trai mới mà đặc biệt gọi điện bảo mình giữ chỗ ngồi?!
...
Chuyện này kể ra, có khi chẳng ai tin đâu.
Thích Trang nấu cơm xong, vừa rút khăn giấy lau tay, chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trên bàn trà đã reo. Hắn bèn đá chân Vệ Biện: "Đi nghe điện đi."
Vệ Biện đi nghe máy: "A lô."
"Anh Trang," đầu dây bên kia, Chu Hằng gấp gáp, "Mày đưa chìa khóa căn nhà ở An Hòa đây, mau cho tao mượn để trốn!"
"Trốn cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!