Thích Trang vốn không định nói thẳng với Vệ Biện, nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế. Người ta đẹp trai lên, khí thế cũng mạnh mẽ hơn. Khi hắn soi gương, trong lòng đã tự nhủ, "Anh đã có một người bạn trai xuất sắc như em rồi, người bạn trai này hỏi chuyện quá khứ của anh, thì có làm sao đâu?"
Không muốn nói ư? Nhìn khuôn mặt này mà bảo không muốn nói?
...
Khó mà diễn tả.
Khi hoàn hồn lại, hắn đã nói xong.
Thích Trang thề, hắn trở nên không biết xấu hổ thế này, tất cả đều là lỗi của Vệ Biện. Một công tử phong lưu phóng khoáng, nay bị anh làm cho thành kẻ tự luyến, mặt dày không ai bằng.
Trong phòng tắm, Vệ Biện hắt hơi liền hai cái, nhíu mày, chỉnh nhiệt độ nước cao hơn.
Ra khỏi phòng tắm, anh lớn tiếng ngồi phịch xuống ghế sofa, ra lệnh cho Thích Trang: "Lại đây sấy tóc cho cục cưng của em đi."
Thích Trang nhướn mày, chậm rãi cầm khăn khô lại, "Giờ chịu để em chạm vào tóc rồi à?"
Hắn bắt đầu lau từ đuôi tóc, thấm nước trên tóc. Tóc của Vệ Biện khi ướt sẽ chuyển thành màu vàng sẫm, ánh vàng nhạt ẩn trong những sợi tóc. Ngũ quan của anh sắc nét, tóc khô là màu vàng rực rỡ sắc sảo, còn lúc này, khi từng sợi được chải gọn về phía sau, lại toát lên vẻ trầm ổn, trưởng thành.
Nghĩ đến đây, Thích Trang bật cười. Nếu Vệ Biện mà gọi là trưởng thành trầm ổn, thì chẳng phải hắn đã trưởng thành đến đỉnh điểm rồi sao?
Bàn tay len lỏi giữa những sợi tóc, thỉnh thoảng dừng lại trên da đầu, khiến Vệ Biện nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần kéo đến, "Dễ chịu."
"Đừng ngủ," Thích Trang tay vẫn không dừng, nói: "Anh còn chưa kể đó."
Vệ Biện vẫn nhắm mắt, lười biếng lên tiếng: "Sao em muốn biết đến thế."
Sao lại nhiều chuyện như vậy.
Với chuyện cũ của bất kỳ ai, Thích Trang đều chẳng mấy quan tâm.
Nhưng hắn lại đặc biệt để ý đến câu nói của Vệ Biện dành cho Đoạn Bích Lan: rằng anh tệ bạc, rằng cuộc sống riêng tư của anh phức tạp đa dạng, nhưng tại sao lại bảo bản thân không xứng đáng?
Hắn không để lộ ra ngoài, chỉ nói: "Tò mò thôi."
"Câu chuyện thật ra rất đơn giản," giọng Vệ Biện bình thản, "cha mẹ anh mất sớm, họ hàng còn lại không nhiều, người duy nhất thân thiết là..."
Anh dừng lại, "... là một người anh họ hơn anh mười tuổi."
Bốn câu, là đủ kể trọn câu chuyện.
Tuổi của Đoạn Bích Lan khi ấy chỉ đủ để cô trơ mắt nhìn người bạn đồng hành từ nhỏ tự do rời khỏi thành phố X, bay đến thành phố H. Cô không chịu nổi, từ trường học vắng vẻ không ai bầu bạn chạy ra, tìm đến anh họ của Vệ Biện.
Cô gái trẻ, đầy sợ hãi và gấp gáp, đã dùng một lý do kém cỏi như ác mộng: "Em có thai rồi, là con của A Biện, anh à, em phải đi tìm anh ấy."
Anh họ hoảng hốt, lập tức gọi cho Vệ Biện. Chưa từng gần gũi phụ nữ, Vệ Biện nghe xong cười phá lên, tưởng rằng đây là trò đùa ác ý của anh họ và Đoạn Bích Lan, bèn trêu chọc: "Có thai với em á? Được thôi, anh dẫn cô ta đến bệnh viện phá thai đi."
Người anh họ, vì lo lắng cho anh mà trưởng thành sớm, mang theo cảm giác tội lỗi đưa Đoạn Bích Lan đến bệnh viện. Trên đường đi, họ không may gặp tai nạn.
"Trong bức ảnh hiện trường tai nạn, anh ấy nằm sấp trên người Đoạn Bích Lan, đặc biệt bảo vệ bụng cô ta."
Bảo vệ cái bụng của cô gái đã lừa gạt anh ấy, và đứa "con" mà Vệ Biện bảo đem đi phá bỏ.
Tim Thích Trang thắt lại, "Người đâu?"
"Người chết tại chỗ," Vệ Biện rít một hơi thuốc, "bố mẹ anh ấy còn không biết chuyện gì xảy ra. Anh họ của anh, thậm chí còn giấu kín mọi chuyện, sợ người ta sau lưng bàn tán về anh."
Vệ Biện vốn là một con dao sắc bén, chẳng ai nắm được, gương mặt xuất sắc càng khiến người ta chú ý. Anh họ đã phải nghe không ít lời dị nghị đầy thành kiến. Việc Đoạn Bích Lan tìm đến anh ta, gần như khiến thần kinh anh ta căng đến mức không phân biệt được thật giả với lời nói dối đầy sơ hở này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!