Chương 39: (Vô Đề)

Khoảnh khắc phá hủy hình tượng thế này lại chẳng ai để ý đến.

Vệ Biện nhấn đầu Thích Trang vào lòng mình, ép nửa thân trên của hắn xuống: "Đồ ngốc, anh Biện đây sẽ vắt hết nước trong đầu em ra."

"Đệt," Thích Trang cố giằng tay ra, "Anh nói xem có phải anh xấu hổ quá nên tức giận rồi không?"

"Tức giận cái con khỉ," Vệ Biện cười khẩy, "Nhìn em lố bịch như vậy, anh thà xử lý em ngay tại chỗ còn hơn."

Hai người đùa giỡn vui vẻ, Lưu Thành cùng ba người còn lại vừa bàn chuyện nhà cửa xong ngẩng đầu lên liền thấy cảnh đó, không khỏi kinh ngạc: "Hai người đang làm gì đấy!"

"Bạo lực gia đình," Thích Trang từ trong lòng Vệ Biện cố vùng ra, mái tóc vốn luôn chỉnh tề giờ bị vò thành tổ quạ, lộn xộn bay phấp phới trong gió. Hắn liếc nhìn Vệ Biện, trách móc: "Vệ Biện, có phải anh Trang Trang đây chiều anh quá rồi không?"

Vệ Biện đứng dậy, hai tay đan vào nhau, tiếng khớp tay kêu răng rắc liên tiếp: "Bạo lực gia đình phải không?"

"Anh đây sẽ bạo hành một lần cho em xem!"

Giây tiếp theo anh bước lên một bước, Thích Trang theo phản xạ quay người chạy. Nhưng chạy được vài bước liền khựng lại, chết tiệt, hắn chạy làm gì?

Phía sau, Vệ Biện đuổi theo sát nút: "Em thử chạy nữa xem?"

Ồ, hay nhỉ!

Thích Trang tức cười: "Em chạy đấy, thì sao nào!"

Hai người đàn ông 27 tuổi đùa giỡn như trẻ con trên sân thượng, ba người ngồi bên dưới ngẩng đầu theo dõi đường chạy của họ, quay qua quay lại đến chóng cả mặt. Ngô Kình ôm đầu, lắc lắc nói: "Đây là át chủ bài của MIAIDU và cậu công tử ăn chơi trác táng sao."

Nói ra chỉ tổ mất mặt, đúng là không dám nhìn nữa.

Ngô Dương cười hì hì, rút điện thoại ra quay lại, còn nhắc nhở anh trai và Lưu Thành: "Quay đi! Mỗi người quay một góc khác nhau, sau này dùng để tống tiền họ ba lần! Tống tiền anh Biện một lần, tống tiền Thích Trang một lần, trời ạ! Đây là tiền đấy, tài lộc đến rồi!"

Cũng đúng, Ngô Kình và Lưu Thành rút điện thoại ra, phóng to ống kính, tập trung quay cặp đôi đùa giỡn trước mặt. Máy quay ghi lại rõ ràng hình ảnh Thích Trang dựa vào lan can sân thượng, Vệ Biện đứng chắn trước hắn, hai người ghé sát vào nhau, chẳng biết đang thì thầm nói gì thân mật.

"Thích Trang," Vệ Biện nheo mắt, ánh nhìn đầy uy hiếp, "Em trai Biện đây trông dễ bị ăn hiếp lắm đúng không?"

Thích Trang đặt hai tay lên lan can, chuyển sang một chủ đề khác: "Anh nhìn Lưu Thành với bạn gái anh ấy đi, rồi nhìn lại chúng ta."

Vệ Biện hỏi: "Thì sao?"

"Anh không thấy chúng ta thiếu cái gì à?" Thích Trang sờ cằm, nghiêm túc nói: "Ví dụ như thiếu mấy cái bong bóng màu hồng chẳng hạn."

Vệ Biện dừng lại một lúc, rồi nói: "Đàn ông đích thực cần gì mấy cái bong bóng màu hồng."

"Ý anh là gì, khinh thường đàn ông đích thực à?"

"Chậc," Vệ Biện giả vờ không kiên nhẫn, nhíu mày rồi dang tay ra, "Cho em làm nũng một lần, đừng quá ẻo lả, được chưa?"

Thế này chẳng phải là có bong bóng màu hồng rồi sao.

Thích Trang vỗ lên trán anh, "Đẹp trai thế này, sao đầu óc lại không được thông minh chứ."

Gân xanh trên trán Vệ Biện nhảy dựng, Thích Trang khẽ búng một cái, nhẹ nhàng vô cùng, "Bé yêu, giờ vui chưa?"

Ngữ âm hắn không hay, nhưng chất giọng lại rất tuyệt, cứ chui vào tai là khiến lòng người tê dại, trầm thấp, chậm rãi, mỗi lần nói kiểu này là sát thương nhân đôi.

"Đệt," Vệ Biện cúi đầu, ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào hõm cổ, "Em đang quyến rũ anh."

Hơi thở khi nói phả lên cổ Thích Trang, có chút nhột, hắn giơ tay ôm lại anh chàng đẹp trai này, "Ừ, quyến rũ anh đấy, có trúng chiêu không?"

"Chiêu còn non lắm," Vệ Biện không rõ nói thật hay đùa, "Tạm chấp nhận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!