Chẳng mấy chốc, huấn luyện viên nhắc họ kiểm tra lần cuối.
Độ cao 4500 mét, đầu tiên là rơi tự do 50-60 giây, sau khi rơi đến độ cao nhất định thì bung dù, lượn vòng khoảng 5-7 phút rồi tiếp đất. Vệ Biện và Thích Trang đều là người có kinh nghiệm, nắm rõ mức độ của các bước rất tốt.
Chưa kể đến lần nhảy của Thích Trang trước đây, lúc nãy Vệ Biện còn nói chuyện rất lâu với huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên cực kỳ yên tâm về anh.
Khi ghép cặp, Vệ Biện ở phía sau, Thích Trang ở phía trước. Tư thế này khiến Vệ Biện rất hài lòng. Gió từ cửa cabin thổi mạnh, theo tín hiệu chỉ dẫn, Vệ Biện đẩy Thích Trang nhảy xuống.
Cơn gió rít gào từ dưới thổi ngược lên!
Mây trời nằm trong tầm tay, hồ nước và núi non biến thành những hình dáng nhỏ bé như lòng bàn tay. Dòng nước xanh ngọc, núi cao đất vàng, chỉ cần liếc mắt là thu hết cả thành phố A vào trong tầm nhìn, tráng lệ vô cùng.
Huấn luyện viên chậm hơn họ một nhịp, tay phải quấn chiếc GoPro nhắm thẳng về phía họ.
Thích Trang và Vệ Biện dang hai tay, gió mạnh làm quần áo họ xộc xệch, thỉnh thoảng một trong hai người bị gió thổi lệch tay ra rồi lại trở về vị trí cũ.
Tóc Vệ Biện bay phần phật, trong đầu anh vẫn còn nghĩ, may mà anh ở phía sau. Nếu là anh ở phía trước, Thích Trang ở phía sau, thì dù không sợ độ cao cũng bị tóc anh tát cho chóng mặt.
Anh mở miệng, hét lớn: "Sao rồi?"
Thích Trang cũng lớn tiếng đáp lại: "Được đấy!"
Vệ Biện cười, cảm giác được máy quay của huấn luyện viên nhắm về phía mình, anh quay đầu đối diện với ống kính, còn dư sức giơ tay làm ký hiệu chữ V.
Sau đó, anh lại đưa hai tay về vị trí cũ, nắm lấy tay Thích Trang ở dưới, các ngón tay luồn vào kẽ ngón tay hắn, mười ngón đan xen.
Mẹ kiếp.
Là vì độ cao hay tốc độ rơi tự do mà khiến trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như điên?
Thích Trang hét lớn: "Vệ Biện——"
Hắn bốc đồng rồi.
"Bạn trai nghe vẫn hay hơn người tình tiếp theo, đúng không?"
Gió cuốn câu nói này thành từng đoạn lẻ tẻ. Huấn luyện viên làm ký hiệu tay nhắc họ kéo dây, Vệ Biện đếm thầm trong lòng: 1, 2, 3, rồi kéo dù.
Tốc độ rơi tự do đột ngột dừng lại, ngay sau đó giảm xuống chậm hơn.
Chính sự đột ngột này khiến Thích Trang cứng đờ vì ngượng ngùng.
Giọng nói của Vệ Biện vang lên phía sau tai hắn: "Cậu vừa nói gì đấy, nói lại lần nữa xem?"
Không nghe thấy à?
Hóc
-môn tăng cao quá nhanh, giờ ngượng ngùng lại ngượng đến thấu tim gan, Thích Trang đáp: "Tôi chỉ hét bừa vài tiếng, xả bớt cảm xúc thôi."
Dù đang lượn xuống đất, cần khoảng sáu, bảy phút, từ bên này núi non bay qua cánh rừng đến khoảng đất trống rộng lớn, Thích Trang không nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Biện phía sau, chỉ biết rằng sắc mặt anh lạnh băng, không chút cảm xúc.
Lần đầu tiên thấy có người tỏ tình xong lại rút lời.
Thích Trang rốt cuộc nghĩ cái gì? Đùa giỡn? Thử nghiệm? Hay chỉ là hứng thú nhất thời?
Tỏ tình xong lại rút lời mà không hỏi ý chủ nhân của câu tỏ tình ấy.
Anh im lặng một, hai phút, Thích Trang hoàn hồn, theo phản xạ nhíu mày: "Vệ Biện, nói gì đi chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!