Anh dùng câu trần thuật, chứ không phải câu nghi vấn.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Thích Trang là điều này, sau đó, bảy chữ mà anh vừa nói chậm rãi chui vào đầu hắn, sắp xếp theo thứ tự, từ đầu đến cuối, từ trước ra sau, để hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu nói này.
Có phải cậu thích tôi không.
"Có phải không" rõ ràng là câu hỏi, tại sao anh lại nói như một câu khẳng định.
Thích cậu, thích Vệ Biện?
Đương nhiên là thích rồi, người được chọn làm tình nhân tiếp theo, làm sao không thích cho được? Thích Trang hắn, mỗi một người tình đều sẽ khiến hắn thích.
Thích thôi, chẳng phải chuyện đơn giản sao?
Giọng Vệ Biện mang theo nụ cười, chọc ghẹo không ngừng: "Nói đi, Thích Trang, cho một câu trả lời đi."
Cậu muốn một câu trả lời, vậy tôi sẽ cho cậu. Vệ Biện, tôi quả thật rất thích cậu, thực tế là rất hiếm có người tình nào khiến tôi không thích.
Nhưng hiện thực là, Thích Trang chẳng nói được gì.
Thích một cây bút, thích ánh mặt trời, thích ăn cay, không giống cái thích mà Vệ Biện nói, không giống với cái thích mà hắn dành cho Vệ Biện.
"... Cậu có phải tự luyến quá rồi không," Thích Trang nói, "Thanh mai của cậu không ở bên cạnh cậu sao?"
"Cậu đang lảng tránh vấn đề," Vệ Biện thẳng thắn xé toạc tấm màn che, buộc mọi thứ phía sau phải lộ diện, phải bước ra ánh sáng, phải đối mặt với câu trả lời trước mặt anh, "Thích Trang, vị đại thiếu gia đình đám, ngầu lòi như cậu mà đang né tránh vấn đề của tôi ư?"
"Tôi vậy à?" Thích Trang đáp, "Thật hiếm khi nghe cậu khen tôi lợi hại đấy."
"Nếu bây giờ cậu đang đứng trước mặt tôi," Vệ Biện hừ lạnh một tiếng, "Tôi sẽ nện thẳng một cú."
Thích Trang cười một cái, nhưng cười được một nửa, hắn không cười nổi nữa.
Bởi vì từ trong điện thoại, giọng nói từ Vệ Biện rất chắc chắn vang lên: "Thích Trang, cậu thích tôi, đúng không?"
Thích Trang rời điện thoại ra xa, cố gắng chớp mắt vài lần, gọi một nhân viên phục vụ vừa đi qua, ra hiệu lấy giúp hắn một gói thuốc.
Sau khi xong việc, hắn mới đặt lại điện thoại bên tai, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng trả lời: "Bảo bối, chuyện tôi thích cậu, chẳng lẽ giờ cậu mới biết?"
Giọng nói trêu đùa đầy ám muội, ai nghe cũng cảm thấy lời của hắn hoàn toàn không đáng tin chút nào.
Vệ Biện cầm điện thoại ra xa một chút, cười lớn đầy kiêu ngạo, còn không quên bật ghi âm lại.
Mẹ nó, Thích đại thiếu gia cũng có ngày không chịu nhận thua mà chỉ biết sĩ diện như vậy, đúng là buồn cười không chịu được.
Anh cười một lúc lâu mới ngừng lại, nghiêm túc đáp: "Vậy cậu ghen cái gì?"
"... Tôi nói rồi, tôi không ghen mà," Thích Trang vò tung mái tóc của mình, lúc này bộ dạng của hắn thực sự chật vật, cà vạt bung ra, cổ áo và mái tóc lộn xộn, hoàn toàn khác với ngày thường. "Ghen với cậu và thanh mai của cậu? Tôi ghen cái quái gì, người yêu và bạn trai cũ của cậu có mà khắp nơi ở H thị. Tôi mà ghen? Ghen ngập cả H thị à?"
Vệ Biện phát ra một âm đơn rồi đáp: "Thích Trang, cậu và tôi nửa cân tám lạng, người trong cái giới này có bao nhiêu người cậu chưa từng động qua? Bây giờ cậu lại lật lại mấy chuyện cũ của tôi?"
"Thế nên tôi mẹ nó quan tâm không phải là mấy chuyện cũ của cậu!" Thích Trang gầm lên. "Tôi quan tâm chính là cô thanh mai mà cậu đau đầu cũng phải đưa đến bệnh viện kia kìa!"
"...Ồ," Vệ Biện nói, "Hóa ra là vậy, là vậy à."
Anh cười ngày càng lớn, ngày càng lớn, cuối cùng thì cúi thấp đầu cười, tiếng cười khẽ khàng, như móng vuốt cào vào lòng người.
Tút.
Thích Trang dập máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!