Đàn ông mà, đều hiểu cả. Lửa đã châm lên thì không thể để tắt giữa chừng, đã châm thì phải dập.
Vệ Biện và Thích Trang dĩ nhiên hiểu đạo lý này. Trước giờ họ thường trêu chọc đối phương, đa phần chỉ là trêu ghẹo miệng lưỡi, rất hiếm khi động tay động chân thật sự. Giữ được chừng mực thì sẽ không xảy ra chuyện cần phải dập lửa.
Nhưng câu nói kia của Vệ Biện lần này đúng là không dễ bỏ qua.
Thích Trang cảm thấy mình như nghe nhầm.
"Ông đây."
Là cái "ông đây" nào?
Chắc chắn không phải theo nghĩa hắn đang nghĩ. Bấy nhiêu người đang ở đây, giữa ban ngày ban mặt, trong phòng nghỉ của người khác, làm sao Vệ Biện có thể bẩn thỉu đến mức ấy.
Mặt hắn đơ ra, Ngô Dương mang thước dây tới liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc: "Anh sao vậy?"
"..." Thích Trang mở miệng định nói không sao, nhưng giọng không thoát ra được, hắn phải ho vài tiếng mới như trở lại thực tại, "Không sao cả."
Vệ Biện buông hắn ra, như người ngồi trên lò xo bật dậy, làm gió cuốn tới mức suýt hất ngã Ngô Dương. Anh bực bội nói: "Mày hỏi cái gì mà lắm thế, hả? Gọi mày đến đo chân chứ không phải để biểu diễn lòng hiếu kỳ của mày!"
Ngô Dương ấm ức chết đi được: "Em chỉ quan tâm một chút thôi mà, anh tự xem đi, biểu cảm của Thích Trang kỳ lạ thế nào kìa."
Thích Trang lập tức thu lại vẻ mặt, tốc độ thay đổi biểu cảm nhanh đến mức có thể đi làm xiếc.
"Tao cần gì phải xem?" Vệ Biện trừng mắt nhìn Ngô Dương: "Tao không xem."
Không xem thì thôi...
Ngô Dương bất mãn nói: "Duỗi chân ra đi, hai người còn đo hay không?"
Đo thì vẫn đo được, nhưng cuộc so tài này đã chẳng còn trong sáng gì nữa.
Vệ Biện nghĩ, nếu anh thật sự thắng thì câu vừa nói ban nãy không thể thu lại được. Anh... khụ, anh thì chẳng ngại, chỉ sợ Thích Trang không chơi nổi. Mà dù Thích Trang chơi nổi đi nữa, không bàn đến chuyện kỹ thuật, thời gian, số lần hay gì đó, chỉ riêng hoàn cảnh và không khí hiện tại cũng không phù hợp.
Hơn nữa, cái miệng ấy anh còn chưa hôn qua, giờ lại muốn hắn "làm vui lòng" mình, trình tự này loạn cả lên, nghĩ mà nhức đầu.
—Quan trọng nhất là, với một người tuyệt vời thế này, lỡ đâu đối phương nghiện thì phải làm sao?
Vệ Biện đâu phải con bò sữa miễn phí.
Đầu óc anh xoay vòng như bay, suy nghĩ lung tung một hồi mở ra cả một đại lộ thênh thang. Anh hắng giọng: "Không—"
Không so nữa, kỳ cục, anh còn thấy xót cho "người em quý giá" của mình. Nhìn Thích Trang cũng chẳng giống người có kinh nghiệm, "người em" này quá quý, mạo hiểm để bị làm đau thì không ổn.
"Không so nữa nhé," Thích Trang cắt lời anh, ra vẻ bận rộn đeo đồng hồ, ngó ngó giờ, rồi lấy một quả táo ra gọt vỏ, "Ban nãy chẳng phải nói dài ngang nhau sao? Vệ Biện, chúng ta hòa."
Ban đầu hắn định cho qua, không làm khó anh nữa, nhưng vừa nghe hắn nói xong, Vệ Biện ngược lại càng hăng máu: "So chứ, sao lại không so."
Anh cố ý nghiêng người nhìn Thích Trang, nhướn mày cười đểu: "Sợ rồi à?"
"Tôi sợ cậu thua rồi khóc," giữ thể diện không thể để thua, Thích Trang thở dài, "Tôi chỉ muốn cậu giữ chút mặt mũi trước bạn bè thôi."
"Không cần cậu giữ," ánh mắt của Vệ Biện nhìn hắn như nhìn một gã sĩ diện thà chết không chịu thua, "Thích Trang, nếu cậu không làm được yêu cầu tôi vừa nói, thì cứ nói thẳng ra. Gọi một tiếng anh trai, anh trai sẽ đổi cho cậu cái dễ hơn."
Thích Trang ngoắc tay, Vệ Biện khí thế bừng bừng đi tới, nhìn hắn từ trên cao: "Sao?"
"Biết yêu cầu ban đầu tôi định đưa ra là gì không?" Thích Trang nói, "Tôi tưởng mình đủ bẩn rồi, nhưng ít nhất tôi không đưa ra yêu cầu đòi tương tác."
Khóe mắt Vệ Biện giật một cái, lời này chẳng khác gì chửi xéo anh. Anh cúi người, ghé sát: "Nói nghe thử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!