Chương 22: (Vô Đề)

"Tôi rất vui."

Bàn tay đang nghịch đóa hoa khẽ run, giọt nước đọng trên cánh hoa chảy dọc xuống nh. ụy hoa, làm ướt nh. ụy hoa vàng nhạt, như được dưỡng nuôi bằng một sự dịu dàng và cẩn thận vô hạn.

Thật là một mùi hương chết người.

Thích Trang đặt điện thoại lên bàn đá, hai tay chống dưới cằm, rồi lấy tay ôm mặt, xoa xoa mạnh.

Ở đầu dây bên kia, Vệ Biện không nghe thấy hắn đáp lại, chỉ nghe được tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng, chứng tỏ hắn vẫn còn ở đó.

"Thích Trang," Vệ Biện nói, "Nói gì đi chứ."

"Tôi đang nghĩ xem phải khen cậu thế nào đây. Cậu học cách nói lời tình cảm ở đâu mà giỏi vậy?" Thích Trang đáp.

"Đây là thiên phú, Thích thiếu gia ạ," Vệ Biện cười, "Còn cậu, không có cái khiếu đó đâu."

Thích Trang bật cười ngắn, "Tôi là cao phú soái biết nói lời tình cảm kiểu sến đấy."

Vệ Biện phá lên cười, nằm lăn trên sofa, "Mẹ nó, cậu giỏi thật, đúng là đỉnh cao."

"Thấp thôi," Thích Trang nói.

Sáng nay, Vệ Biện về nhà mang theo bữa sáng, vừa hay khỏi phải nấu hay mua đồ ăn. Lưu Thành ngồi cạnh anh, bê bát sữa đậu nành, "Sáng mày về lúc mấy giờ thế?"

Vệ Biện vừa cười vừa đáp, "Hơn năm giờ."

"Muộn vậy á?" Lưu Thành ngạc nhiên, "Vậy là mày chỉ ngủ có bốn, năm tiếng thôi. Một lát nữa về ngủ đi, trưa nấu cơm xong anh gọi mày."

Ngô Kình bồi thêm, "Nghe nói thiếu ngủ sẽ rụng tóc, cuối cùng còn bị hói đầu luôn đấy."

Họ nói chuyện rất to, vài từ không nghe rõ cũng đoán được ý. Thích Trang lên tiếng, "Không phải mai các cậu đi công viên giải trí à? Hôm nay nghỉ ngơi đàng hoàng đi."

Vệ Biện buông chân xuống, nằm ngang người trên sofa, "Tôi không buồn ngủ."

Chỉ ngủ bốn, năm tiếng mà không thấy buồn ngủ? Thích Trang vẫn còn nhớ dáng vẻ lười nhác của anh khi ngủ trên máy bay lần trước, bình thường nhắn vài tin trêu anh cũng chẳng thấy anh trả lời buổi sáng. Vậy mà hôm nay anh bảo không buồn ngủ, đúng là hiếm. Chưa bao giờ khuyên ai đi ngủ, Thích đại thiếu gia lần này lại phá lệ, "Vệ Biện, bé cưng, Biện Biện, đi ngủ đi."

Nếu là trước đây, Thích Trang mặc kệ anh có buồn ngủ hay không. Người mình quan tâm đang nói chuyện điện thoại với mình, chỉ có thằng ngốc mới giục người ta đi ngủ.

Nhưng bây giờ, hắn lại làm vậy thật.

Vệ Biện không đáp, Thích Trang đoán anh đang từ chối, bật cười, "Vệ Biện, thực sự không buồn ngủ à?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng loạt soạt, Ngô Kình vừa ăn bánh bao vừa ú ớ nói, "Thích Trang, Vệ Biện ngủ rồi. Tôi cúp máy đây nhé."

Lưu Thành từ phòng Vệ Biện lấy ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên thắt lưng anh, "Vừa bảo không buồn ngủ, nói chưa dứt câu đã ngủ mất rồi."

"Cả đêm không ngủ mà," Ngô Kình nhìn đồng hồ, "Hai người kia cũng chưa dậy. Một lát nữa phải nhắc họ ra ngoài ăn cơm cẩn thận."

Hai người vào bếp rửa bát đũa, "Mày cúp máy rồi à, Thích Trang nói gì không?"

"Chỉ bảo tạm biệt, à, còn hỏi trưa chúng ta ăn cơm lúc mấy giờ."

Lưu Thành bất chợt thở dài.

Ngô Kình thắc mắc, "Làm sao thế?"

"Nói thật, anh thấy Thích Trang không tệ, là người khá dễ gần," Lưu Thành ngừng lại một chút, "Nhưng anh cứ cảm giác hai ngày nay thái độ của cậu ta với Biện Biện có chút thay đổi."

"Khác chỗ nào?" Ngô Kình hỏi, "Ôi giời, người ta yêu đương bao nhiêu lần rồi, anh mới yêu có mấy lần. Biết đâu người ta chỉ muốn thay đổi cách tiếp cận thôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!