Vệ Biện đẹp trai, rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.
Anh đẹp trai đến mức nào?
Vai rộng chân dài, dù là hàng hiệu đắt tiền hay quần áo cũ, đều có thể mặc ra một nét quyến rũ độc đáo.
Quách Hạo gọi đó là quyến rũ một cách táo bạo.
Trong số nhiều người, "MIAIDU" đã chọn trúng Vệ Biện, sau đó còn hào phóng vung tay, chấp nhận cả ban nhạc của anh mà anh đưa đến.
Anh có bốn người anh em, bao gồm một tay guitar, một tay bass, một người chơi đàn organ điện tử và một tay trống, lương bổng đều do ông chủ của MIAIDU lo hết, lo một cách vui vẻ.
Đây chính là sức hút của cái đẹp.
Bốn anh em cộng thêm Vệ Biện, lúc này đang ngồi ăn đồ nướng ở quán vỉa hè ven đường.
Một cô gái bán bia đem thêm hai chai bia, "Vệ Biện, hôm nay anh có định kiếm một cô bạn gái không?"
Vệ Biện cầm điếu thuốc ra xa, "Cô bé, đi giục bố em nướng đồ nhanh lên đi."
Cô gái bĩu môi, chạy bước chân giận dỗi bỏ đi.
Mấy anh em độc thân cùng nhau "chậc chậc chậc" trêu chọc, "Nhìn mày đúng là kiểu dễ bị ganh tị."
"Đẹp trai mà," Vệ Biện nhếch môi cười khiêu khích, "Cảm giác này mấy người không hiểu được đâu."
Năm người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lớn lên thì càng thân thiết, cùng rời quê hương đến thành phố H, ngồi trò chuyện, uống bia, bàn chuyện trên trời dưới đất, thật sự quá sướng.
Quách Hạo cầm cốc nhựa rót bia, không nhịn được cằn nhằn, "Anh đẹp trai à, lần sau anh ra ngoài thả thính thì làm ơn để lại số của mình, đừng để số của tôi nữa được không? Mỗi ngày xử lý mấy tin nhắn và cuộc gọi giùm anh suýt làm tôi tức chết."
Vệ Biện: "Vậy nên mày học được không ít kỹ thuật tán tỉnh rồi đấy."
Người lớn tuổi nhất là Lưu Thành gật đầu, xen vào, "Mày nhìn anh đi, anh tìm được bạn gái rồi, mày chắc chắn cũng sắp tìm được thôi."
"Đúng rồi, A Biện, gần đây vẫn nhận được nhiều quà gửi đến lắm, chưa bóc ra, cứ để chất đống ở quán bar đấy."
"Vứt đi," Vệ Biện nhăn mày, "Phiền phức."
Anh em nhà họ Ngô là Ngô Kình và Ngô Dương nhìn nhau đầy oán thán, "Bọn tôi cũng muốn có cái phiền phức này, thời nay không đẹp trai đúng là một loại tội lỗi trời đánh."
Vệ Biện không nhịn nổi bật cười...
Tài xế cười hỏi: "Anh Thích, giờ về luôn ạ?"
Thích Trang ngồi ghế sau gật đầu.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm bảng hiệu của "MIAIDU" đang phát sáng rực rỡ, trước cửa quán bar người qua kẻ lại, còn trước cửa quán bên cạnh thì càng bắt mắt hơn, có khoảng chục anh chàng với nhiều kiểu dáng đứng đó, chắc đây chính là cái "quán vịt" mà Vệ Biện đã nói.
Tối nay hắn không gặp Vệ Biện ở đây.
Nếu không phải hắn vẫn còn thấy ngứa ngáy với Vệ Biện, có khi hắn đã vào đó dạo một vòng rồi.
Xe đi tiếp, tầm nhìn của hắn lại đột nhiên bắt gặp một cái đầu vàng chóe.
Hả?
Thích Trang nhướn mày, "Tấp xe vào lề đi."
Quán vỉa hè ven đường vẫn còn treo tấm bảng "Quán Đại Vương" sáng lấp lánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!