Chương 19: (Vô Đề)

Có lẽ là ánh đèn quá mê hoặc người, cũng có lẽ là trong bầu không khí này cần một nụ hôn môi kề môi.

Vệ Biện liếm môi, tay Thích Trang đang đặt trên cổ anh, không nặng, nhưng anh không ngẩng đầu lên được, mà cũng không có ý định ngẩng lên. Lòng bàn tay Thích Trang càng ngày càng nóng, nóng đến mức anh chẳng biết tiếp theo nên làm gì.

Anh thăm dò cúi thấp đầu hơn chút nữa.

Trong tình cảnh này, bất kỳ cử động nhỏ nào cũng bị đối phương phát hiện. Ánh mắt Thích Trang không tự chủ dừng lại trên môi anh, nhìn vết ướt vừa bị liếm ra, giọng nhẹ như gió: "Có thể thè lưỡi không?"

"Tay cậu đầy mồ hôi," Vệ Biện càng sát lại gần, động tác chậm đến nỗi quay thành phim điện ảnh được, khoảng cách ngắn ngủi này bị anh biến thành đường trường vạn dặm, "Hồi hộp à?"

"Hồi hộp," yết hầu Thích Trang lăn nhẹ, "Dung tích phổi tôi mạnh hơn cậu, tôi nên là người tấn công."

"Kỹ thuật hôn tôi giỏi hơn cậu."

Lời thừa nói xong, khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một ngón tay.

Vệ Biện dừng lại.

"Cậu còn trang điểm," Thích Trang nói, "Môi có tô gì không?"

"Không biết," Vệ Biện nghiêm túc nghĩ ngợi, "Không để ý, chắc không có gì, vừa rồi không thấy mùi vị kỳ lạ nào, tôi đẹp trai thế này rồi, đâu cần bôi mấy thứ lung tung lên môi nữa."

Anh và Thích Trang đối mặt, vốn định nói gì đó lại đổi lời, khẽ khàng: "Nói trước nhé, tôi hôn cậu không có nghĩa muốn yêu đương với cậu đâu."

"Câu này cậu nói nghe giống tra nam quá," ánh mắt Thích Trang giãn ra nét cười, "Cũng giống tự chối đây đẩy vậy."

"Chết tiệt," tầm mắt Vệ Biện trượt xuống, "... Chậc, nên thè lưỡi thế nào, liếm cậu một cái, hay là thẳng vào luôn, hoặc dạo đầu chút, hôn hôn môi trước?"

"... Cách nào cũng được, đừng hỏi tôi, hỏi thế nghe ngại chết."

Vương giả hóa đồng hạng, cuộc hội thoại này vừa ngốc vừa mất mặt, Vệ Biện chịu không nổi nữa, hắng giọng, nghiêm túc: "Anh Biện của cậu chuẩn bị hôn cậu đây."

Thích Trang trực tiếp ấn cổ Vệ Biện xuống.

Ngay khoảnh khắc môi lưỡi sắp chạm nhau, trên sân khấu vang lên một tiếng động lớn, "Vệ Biện đâu rồi! Vệ Biện đâu rồi! Vệ Biện đâu rồi!"

Vệ Biện vụt một cái đứng dậy, động tác nhanh nhẹn khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Thích Trang cũng lập tức bật dậy, giữa hai người cách nhau nửa mét, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Một người đàn ông say xỉn chạy lên sân khấu cướp micro, chân loạng choạng ngã một cái, được đỡ dậy rồi chỉ tay vào đám đông phía dưới, giọng lè nhè, "Vệ Biện, ra đây đi! Anh em tôi thích cậu lâu lắm rồi, chính là anh em tôi, thấy chưa?"

Vệ Biện trong góc siết chặt nắm tay, đặt lên môi, "... Chết tiệt."

Thích Trang nhìn theo hướng người đàn ông chỉ, thấy một người trong đám đông mặt đỏ bừng cúi gằm đầu, rất xấu hổ. Hắn nheo mắt nhìn người đó thật kỹ, ghi nhớ trong đầu, "Cưng ơi, có người tỏ tình với cậu đấy, không ra ngoài đáp lại một chút à?"

"Cậu muốn tôi đáp lại từng lời tỏ tình chắc mệt chết." Vệ Biện liếc mắt, " Thích thiếu gia, chẳng lẽ cậu cũng đáp lại từng lời tỏ tình sao?"

Lúc này mà bàn chuyện này thì đúng là cảm giác như cạm bẫy giăng khắp nơi.

Thích Trang nghĩ một lúc, cẩn thận cân nhắc rồi đáp: "Tất nhiên là không."

"Tôi thường không để người ta có cơ hội tỏ tình."

Nghe câu này, Vệ Biện quay đầu nhìn hắn, "Không hiểu, cậu diễn thử xem?"

Thích Trang ra hiệu bằng mắt, bảo anh phối hợp một chút.

Vệ Biện ho khan, "Thích Trang, tôi—"

Thích Trang mỉm cười nhã nhặn, thái độ lịch sự, "Cút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!