"Một bữa hải sản thì đáng bao nhiêu," Vệ Biện liếc Thích Trang một cái, "còn không bằng tiếng 'anh Biện' của cậu, đáng để tôi gọi cậu là anh chắc?"
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng riêng, quán hải sản này được trang trí rất bình dân. Tường chỉ là tường trắng, bàn là bàn tròn, ngoài chiếc điều hòa cũ ra, không có bất kỳ đồ trang trí dư thừa nào.
Thích Trang ngồi vào vị trí gần cửa sổ, nói: "Vậy thì để tôi chiếm chút tiện nghi của cậu nhé."
Ngô Dương nhanh mồm nhanh miệng: "Chiếm tiện nghi thì dễ thôi, Vệ Biện là người chẳng có liêm sỉ gì, bên cạnh đây có khách sạn, hai người có thể qua đó luôn, hê hê hê..."
Vệ Biện vứt điện thoại, bật lửa, thuốc trong túi lên bàn, hai tay siết chặt các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Ngô Dương lùi một bước, gương mặt đầy vẻ sợ hãi mà nói cứng: "Anh định làm gì!"
"Đánh mày," Vệ Biện nói, "đồ không giữ mồm giữ miệng."
Thích Trang nhìn toàn bộ quá trình Ngô Dương bị đánh, mãi đến khi đánh xong mới hờ hững nói một câu: "Không sao đâu, tôi không để ý."
"..." Ngô Dương ôm đầu đầy oán trách, tay che chặt lấy đầu.
Vệ Biện tiện tay kéo ghế bên cạnh Thích Trang rồi ngồi xuống: "Ba ngày không đánh, lên mái nhà lật ngói rồi."
Cái ghế này không cao lắm, thực sự làm khổ người chân dài, chân anh không thể duỗi thẳng dưới bàn, cứ loay hoay không thoải mái. Anh bực bội hỏi Thích Trang:"Chân cậu để thế nào được vậy?"
Thích Trang ra hiệu bảo anh tự nhìn, chân hắn đặt rất quy củ, như học sinh tiểu học, ngay ngắn đến mức khiến người ta cảm thấy bí bách. Hắn thở dài:
"Quán này hơi nhỏ."
"Nhưng rất nổi tiếng," Lưu Thành nói: "Các quán hải sản quanh đây, chỉ có chỗ này là đông khách nhất, nước sốt tự làm ở đây ngon vô cùng. Tôm, sò điệp, cá phi lê, hàu gì chấm nước sốt rồi thêm chút bột ớt xay, cậu không biết ăn ngon đến mức nào đâu. Ớt cũng rất thơm, chấm thêm chút giấm, vị chua cay, cực kỳ k. ích thích vị giác."
Tiếng bụng réo vang lên bên bàn rất đúng lúc.
Thích Trang không để lộ biểu cảm gì, khẽ chạm tay lên bụng:"Vậy thật sự phải nếm thử rồi."
"Chưa gọi món đúng không?" Vệ Biện rút một điếu thuốc, liếc nhìn Thích Trang:"Không biết ông chủ nhỏ đó sẽ mang gì lên đây."
"Còn phải xem vào nhan sắc của Thích Trang," Chu Hằng tự tin nhìn Thích Trang, "chắc chắn sẽ là đầy cả một bàn."
Vệ Biện nhún vai, không bình luận.
Cả bàn đều ngửi thấy mùi khói thuốc. Anh cúi đầu châm thuốc, tóc từ sau tai rơi xuống, suýt nữa chạm vào lửa thì bị Thích Trang giữ lại:"Cho tôi một điếu."
Vệ Biện ném hộp thuốc cho hắn.
Thích Trang không thả tay đang giữ tóc Vệ Biện, dùng một tay mở hộp thuốc, lấy một điếu ngậm lên miệng, cúi đầu tiến sát lại gần Vệ Biện. Vệ Biện không động đậy, để mặc hắn ghé lại gần. Đầu lọc thuốc mới chạm vào đầu lọc thuốc cũ, khói thuốc bốc lên, điếu thuốc của Thích Trang được châm lửa.
Ngón tay chỉnh tóc Vệ Biện lại sau tai, Thích Trang cúi mắt nhìn khói thuốc cháy bùng lên, rồi lùi lại. Phải nói rằng, lúc hắn hơi cúi mắt nhìn xuống thật sự đầy quyến rũ. Động tác này, tám mươi phần trăm đàn ông sẽ mê mệt kiểu này.
Vệ Biện cũng thích.
Anh khẽ hừ một tiếng.
Ông chủ nhỏ không để họ chờ lâu, rất nhanh đã dẫn theo hai người bê món ăn lên. Đúng như Chu Hằng nói, bàn ăn bày đầy ắp.
Gần như toàn bộ món đặc sắc của quán đều được mang ra, chỉ riêng cá hồi đã có ba cách chế biến: sashimi, áp chảo, nấu canh. Không chỉ có hải sản, mà còn có nhiều món thịt chính, nước sốt màu mật óng ánh chảy xuống bề mặt miếng thịt, nước sốt đỏ au được đầu bếp rưới trực tiếp lên lớp da vàng ươm, tiếng xèo xèo vang lên, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Ông chủ nhỏ e thẹn giới thiệu xong tên các món ăn, lấy hết can đảm ngước nhìn Thích Trang: "Vị tiên sinh này, tôi còn quên chưa hỏi anh tên gì..."
"Thích Trang," hắn mỉm cười.
"Thích Trang tiên sinh..." Ông chủ nhỏ vừa gọi một tiếng đã bị hắn ngắt lời, nói: "Gọi tôi là Thích Trang thôi."
Ông chủ nhỏ hít sâu hai hơi, khẽ khàng gọi: "Thích Trang..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!