Vệ Biện dựa vào tường cạnh cửa, nhìn Thích Trang mở cửa.
"Sao thế?" Mùi nước hoa nhẹ nhàng thoảng qua, giọng của Thích Trang vang lên, "Bọn họ đi rồi à?"
Chu Hằng, "Không không, cái đó, ừm, cái đó... tao có chuyện muốn nói với mày..."
Vệ Biện đút tay vào túi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chu Hằng trông cực kỳ quái lạ, còn ấp úng, ánh mắt thì lảng tránh, rõ ràng là có điều gì đó lén lút.
Thích Trang nhìn hắn vài giây, bỗng thở dài, "Mày biết rồi à."
Chu Hằng ngơ ngác, "Biết gì cơ?"
"Mày không phải kiểu tao thích," Thích Trang hờ hững vuốt mấy sợi tóc rũ xuống trước trán, mỉm cười đầy quyến rũ, "Cho dù là anh em nhiều năm, tao vẫn sẽ từ chối lời tỏ tình của mày."
"... Đủ rồi đó," Chu Hằng nói, "Buồn nôn quá đi."
Vệ Biện trong lòng cũng bật cười, cảnh này anh đã từng diễn qua không ít lần, chiêu trò chọc bạn bè cũng thích dùng như thế.
"Mày, mày," Chu Hằng nói, "Trước hết hãy nghe tao nói."
Thích Trang giơ tay, làm một động tác "mời nói".
Chỉ thấy Chu Hằng nghiến răng, mặt đỏ tới mang tai, hét lên với Thích Trang: "Tao nói cho mày biết, Thích Trang! Mày chỉ phù hợp làm t. ình nhân nhỏ của anh Biện thôi! Từ gương mặt đến thân hình hay kinh nghiệm mày cũng đều là người nằm dưới, bỏ cuộc đi! Tao sớm đã biết mày muốn được cậu ấy để mắt tới!"
"......" Thích Trang, "Mày nói lại lần nữa đi?"
Chu Hằng run rẩy, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Vệ Biện.
Vệ Biện không nhịn được, bật cười ha ha, điện thoại của anh đang trong trạng thái ghi âm, rất rõ ràng và đầy đủ ghi lại được giọng điệu kinh ngạc, giận dữ và nghiến răng nghiến lợi của Thích Trang khi hỏi lại.
Đúng là một khoảnh khắc quá tuyệt vời.
Anh cười đến mức ôm bụng, gập người, phải dựa vào tường để không trượt xuống. Thích Trang ban đầu chưa hiểu chuyện, ngay sau đó mặt liền sa sầm, bước ra khỏi phòng, ánh mắt liếc nhìn về nơi phát ra tiếng cười.
Vệ Biện vẫn còn đủ thời gian để phóng cho hắn một ánh mắt đầy mê hoặc, "Chào cưng, không ngờ em lại muốn được anh đây đè đến vậy."
"Vệ Biện," Thích Trang cười mà như không, "Thường thì chỉ có kẻ yếu mới gào lên rằng mình không yếu, giống như người say luôn nghĩ mình chưa say vậy."
"Thật à?" Vệ Biện làm ra vẻ tung hứng điện thoại, đoạn ghi âm phát lặp lại câu nói "Mày nói lại lần nữa" của Thích Trang, anh giả bộ như vừa hiểu ra, "Nói vậy là cậu nổi giận đấy à?"
"... Nổi giận cái đầu cậu."
Thích Trang đến mức phải nói "cái đầu cậu", khiến Chu Hằng giật cả mình.
Nhưng Thích Trang là ai chứ, hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, "Cưng à, sự chú ý của em dành cho anh đúng là khiến anh cảm động muốn chết."
"Cảm động đi," Vệ Biện nói, "Không phải nói rằng một cộng một lớn hơn hai sao? Đi nào, Thích đại thiếu, để tôi xem cậu có nói thật hay không."
Đây là lúc hai người cùng nhau rời đi.
"Khụ," Thích Trang nói, "Vậy thì tôi đành đi cùng vậy."
Hắn xoay người đóng cửa, rồi thấy Chu Hằng đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, không hề giả chút nào, "Thích Trang, mày cười vui vẻ thật đấy."
"Ừ?" Thích Trang vuốt vuốt khóe miệng, sau đó hơi ngẩn người.
Khóe miệng hắn đang cong lên, nhưng hắn không hề nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!