Đến sân bay, Ngô Dương vẫn không ngừng nói với Vệ Biện, "Bọn họ đi sau chúng ta, bây giờ chắc chắn vẫn đang trên đường. Có phải cùng một chuyến bay hay không còn chưa biết, đợi đến D thị em tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta, anh Biện, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh nhận hoa cúc nữa."
"Câu nói mà mày dùng ba lần tuyệt đối, mày cũng nghiêm túc thật đấy," Vệ Biện trán nổi gân xanh, vác túi lên vai, "Ngô Dương, nói thêm một chữ nữa tao sẽ ấn mày vào đống hoa cúc."
Ngô Dương làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu mình sẽ im lặng.
Họ vào phòng chờ với thời gian dư dả, thời gian cất cánh bình thường, Quách Hạo lẽo đẽo theo sau Vệ Biện, "Ơ? Người kia vẫn chưa trả lời tin nhắn."
Vệ Biện đeo khẩu trang và kính râm, chỉ để lộ phần trán nhẵn bóng, "Mau đưa tao ba trăm."
Quách Hạo, "?"
"Có thắng có thua," giọng Vệ Biện buồn buồn, "mày chọc hắn khóc tao đưa mày 300, nếu không chọc được, chẳng phải là mày phải đưa tao 300 sao?"
"…Mẹ nó, anh không nói trước."
Vệ Biện ấn kính râm xuống sống mũi, đôi mắt màu nâu hạt dẻ cười nhạo nhìn gã, "Mày định giở trò à? 300 cũng không chơi nổi?"
Chiêu khích tướng của học sinh tiểu học phát huy tác dụng, Quách Hạo trừng mắt với anh, rút ba trăm đồng nhàu nát đưa cho anh, "Chỉ là ba trăm thôi, đại gia ban thưởng cho anh!"
Vệ Biện đẩy kính râm lên, "Ngoan lắm."
Quách Hạo suýt chút nữa nhào tới cắn anh.
Họ mang ít đồ, mỗi người chỉ có một chiếc ba lô nhỏ, tìm được chỗ ngồi xong, Quách Hạo gọi điện thoại cho Đoạn Bích Lan, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho Vệ Biện, nhỏ giọng nói, "Anh Biện, nói vài câu đi."
Vệ Biện kéo khẩu trang xuống, nhận điện thoại, "A lô."
"A Biện," giọng nữ bên kia trầm thấp, vừa dịu dàng vừa da diết, "Chưa lên máy bay sao?"
Vệ Biện ừ một tiếng, "Sắp rồi."
"Chú ý an toàn, coi chừng điện thoại ví tiền," Đoạn Bích Lan dừng lại một chút, cười nói: "Dạo gần đây em tốt hơn nhiều rồi, nếu mọi người không nói gì, em còn muốn cùng đi biển với mọi người đấy."
"Thôi đi," Vệ Biện không chút lưu tình mà châm chọc, "Tự lo cho bản thân tốt đi, có vấn đề gì thì người lo lắng vẫn là người khác."
"Ừm," giọng Đoạn Bích Lan mang thêm chút tươi vui, "Đừng lo, em vẫn còn muốn cùng mọi người chơi ban nhạc mà."
Vệ Biện nhìn thẻ lên máy bay, "Nghỉ ngơi cho tốt."
Dưới ánh mắt chăm chú của Quách Hạo, anh bổ sung một câu, "Nhớ ăn uống đàng hoàng, tôi đưa điện thoại lại cho Quách Hạo đây."
Đoạn Bích Lan, "Được rồi, em sẽ ăn uống đàng hoàng, anh cũng vậy nhé."
Nhưng câu nói này nửa đầu bay vào khoảng không, nửa sau được Quách Hạo nghe rõ.
Quách Hạo cười nói, "Cũng là cái gì?"
Đoạn Bích Lan im lặng một lúc, rồi cũng cười, "Các em cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy."
Khi lên máy bay, Ngô Dương liếc nhìn xung quanh, thoải mái trêu đùa, "Nhìn xem, nhìn xem, chúng ta đã lên máy bay mà Chu Hằng vẫn chưa xuất hiện, chắc bọn họ chỉ chụp ảnh rồi khoe mẽ thôi, làm gì có chuyện tùy tiện nói đi là đi? Chắc chắn là trêu chúng ta rồi—" chơi.
Chu Hằng ngồi trên ghế máy bay, cười tươi, "Các cậu cuối cùng cũng lên rồi, chúng tôi đợi các cậu lâu lắm rồi."
Thích Trang ngồi bên cạnh hắn, cũng quay lại nhìn.
Khoảnh khắc ấy, Ngô Dương thậm chí còn thấy may mắn vì mình đã dùng từ "chắc chắn".
Vệ Biện liếc qua bọn họ một cái, làm như không thấy, đi thẳng về chỗ ngồi. Anh đeo khẩu trang kính râm, gương mặt đẹp trai che kín mít, dù không thấy được ngũ quan, khí chất vẫn nói lên rằng anh là một mỹ nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!