Chương 8: (Vô Đề)

"Anh đẹp trai, muốn gì?"

"Năm mươi cái bánh bao chiên, ba mươi cái súp bánh bao," Vệ Biện suy nghĩ một chút, "mười cái quẩy, thêm năm cốc sữa đậu nành."

"Được rồi!" Ông chủ vui vẻ chuẩn bị, "Nhiều vậy, có ăn hết được không?"

Vệ Biện kéo mũ trùm trên áo khoác che đầu, khuôn mặt không lộ ra, da mặt cũng dày lên, "Còn chưa đủ đâu, ông chủ, chú gọi người ta là anh đẹp trai rồi, không lẽ không tặng thêm gì sao?"

Ông chủ cười phá lên, "Được được, tặng thêm năm cái bánh bao chiên."

Trong đầu Vệ Biện hiện lên vô số dòng suy nghĩ, khi thì "Ca sĩ trứ danh của quán bar Mai Ái Độ lại đi xin thêm bánh bao chiên ở quầy hàng", khi thì "Anh đẹp trai trị giá năm cái bánh bao chiên", không thể dừng được, đến khi anh xách một túi đồ lớn về nhà, ngã xuống sofa cười mãi không dừng lại được.

Ngô Dương lườm anh, "Sáng sớm mà phát điên gì vậy, anh đẹp trai."

Chết thật, ba từ "anh đẹp trai" lại đâm trúng điểm yếu của Vệ Biện rồi.

Anh cuộn mình trên sofa, chân dài tay dài không thể nào thu nhỏ được, vai run lên theo nhịp, mái tóc vàng bị anh vò rối tung như tổ chim.

"Thằng ngốc," Lưu Thành ân cần vỗ vào chân anh, "Dậy ăn sáng đi."

Vệ Biện xoa mặt, ngồi dậy bẻ đôi chiếc đũa, Ngô Kình ngồi đối diện anh, nhìn chằm chằm, đột nhiên nói, "Anh đẹp trai?"

Chết tiệt.

Còn ăn uống gì nữa?!

May mà lần này anh nhịn được, chỉ giật giật khóe miệng, "Con trai, đồ ăn không chặn được cái miệng của mày à?"

Ngô Kình nhét thêm một cái súp bánh bao vào miệng, thỏa mãn nói, "Cơm ba mua luôn ngon hơn của người khác."

Nguyên nhân chính là.

Tối qua, vừa châm thuốc, Vệ Biện đã bị mấy tên ranh ma kia tóm được tại trận.

Rõ ràng trước khi hút thuốc anh đã hỏi một câu, nhưng bọn họ đều nghe thấy mà cố ý chờ để bắt quả tang, thật là quá thâm hiểm!

Vệ Biện, "Im miệng đi."

Đầu tháng bảy, mặt trời rọi sáng từ năm giờ sáng, những người làm việc trong quán bar hoặc hộp đêm, hễ có thời gian nghỉ ngơi đều muốn tìm nơi yên tĩnh để thư giãn, nghỉ ngơi đôi tai sau những đêm dài bị tiếng nhạc điện tử hành hạ.

Nhưng thời tiết này, thực sự rất thích hợp để ra biển.

Ngắm những bộ bikini các thứ.

Lưu Thành, "Đi thôi, chúng ta lâu rồi không đi, chẳng phải ở bãi biển có đầy trai xinh gái đẹp sao, vừa hay rủ bạn gái tao theo."

Nói xong, anh ta lại liếc Vệ Biện vài cái, "Bạn gái tao có thân hình rất đẹp."

Vệ Biện khó hiểu, "Thì sao?"

Quách Hạo, "Thân hình của anh cũng rất đẹp."

Ngay sau đó, cả hai như đang diễn tấu nói, đồng thanh cất lời: "Xin mày đừng lẳng lơ."

"…Mẹ nó."

Vệ Biện định hỏi, tao lẳng lơ chỗ nào cơ?

Nhưng anh hơi chột dạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!