Thích Trang đỗ xe xong, quay đầu nhìn Vệ Biện ngồi ghế sau.
Đôi chân dài của anh cong lên đầy tủi thân, nằm nghiêng trên ghế sau, ngủ còn say hơn lợn.
Hắn cười không thành tiếng, chụp một tấm ảnh Vệ Biện đang ngủ dạng tứ chi xòe rộng, khó lắm mới bắt được khoảnh khắc xấu của anh.
Nếu Chu Hằng mà có mặt ở đây, nhìn bộ dạng thư thả của hắn, chắc chắn sẽ mắng chửi tơi bời.
Sáng sớm khi Thích Trang vừa tỉnh dậy, điện thoại đã bị Chu Hằng oanh tạc như ném bom địa lôi, hàng loạt tin nhắn đều kèm theo đống dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Nếu loại bỏ hết những câu lặp lại và cảm thán vô nghĩa, nội dung chỉ có: "Thích Trang, ba mày gọi điện hỏi tao chuyện của mày với Vệ Biện rồi! Hai người rốt cuộc là sao đây? Ông ấy biết rồi à?
Không phải ba mày mặc kệ mày yêu đương mấy tình nhân nhỏ sao!"
Tin nhắn gần đây nhất là từ một tiếng trước: "Ba mày bảo tao đến nhà nói chuyện, ông ấy muốn hỏi tao vài điều, tao hoảng quá… Lâu rồi tao không gặp mày với Vệ Biện, lỡ như ông ấy hỏi tao về hai người thì tao biết trả lời thế nào? Khóc đây."
Thích Trang nhướn mày, không chút lương tâm áy náy trước việc Chu Hằng bị ba hắn gây khó dễ.
Nể tình bạn bè thân thiết, hắn bày kế: "Mày cứ nói là anh Trang bảo gọi anh ấy là chị dâu."
Đầu bên kia không biết Chu Hằng đang làm gì, vậy mà trả lời ngay lập tức: "Nhưng trước đây từng bị Vệ Biện ép gọi mày một tiếng chị dâu rồi."
Thích Trang nổi gân xanh: "Mày ngu à, hay là muốn chết?"
"Đừng thế chứ, tao vừa hồi hộp suýt sợ chết khiếp."
Tin nhắn vừa gửi đến, Chu Hằng lập tức gọi điện. Thích Trang nhẹ nhàng xuống xe, "Thế nào rồi?"
"Ba mày," Chu Hằng nói, "sao ông ấy đột nhiên hỏi chuyện của mày?"
"Tao có tâm sự vài điều thật lòng," Thích Trang cười, "chắc làm ông ấy không vui."
"Thật lòng cái gì?" Chu Hằng gặng hỏi.
"Tao nói tao rất thích Vệ Biện," Thích Trang đút tay vào túi, quay đầu nhìn về phía người đang ngủ trên ghế sau, "những điều k. ích thích hơn còn chưa kịp nói, ông ấy đã lôi mày đi rồi."
"…"
Gì chứ, con trai mà gọi điện bảo ba mình rằng thích một người, ý tứ rõ ràng đến thế còn chưa đủ k. ích thích? Ai có đầu óc cũng biết hắn đang muốn gì, chẳng lẽ còn mong ba hắn nói một câu: Ừ được rồi, thích thì cứ thích, cố gắng lên nhé?
Chu Hằng không biết nói sao: "Mày nói mấy câu đó với ba mày làm gì, mày rảnh quá muốn tìm chuyện cho bản thân à?"
"Tao muốn hủy bỏ hôn ước với Đàm Xảo Nhi," Thích Trang bỗng đổi đề tài, "Mày có số liên lạc của Từ Lương không, lát gửi cho tao."
"…Mày nghiêm túc à?!" Chu Hằng mở to mắt, lắp bắp, "M-m
-mày với Vệ Biện, hai người đâu cần làm tới mức này? Dù có chút tình cảm cũng không tới mức phải làm thế chứ?!"
Trước đó, hắn còn thấy ba Thích Trang phản ứng thái quá. Với tính cách của Thích Trang, chưa nói đến hắn, mà Vệ Biện cũng nổi tiếng không kém, hai người đang trong giai đoạn hứng thú mới mẻ, làm gì có chuyện sau này vẫn mặn nồng dính lấy nhau.
Vậy mà giờ đây, Thích Trang, con người vốn lý trí ấy, lại nghiêm túc bảo muốn hủy hôn ước với Đàm Xảo Nhi.
Vì cái gì chứ?
Có cần thiết không?
"Cần thiết mà," Thích Trang tựa vào xe, cao ráo thanh thoát, dưới ánh mặt trời trông càng sáng sủa, "không thể để anh ấy phát hiện ra chuyện này. Hai tụi tao đang cạnh tranh rất quyết liệt, chỉ cần sơ suất một chút là tao thua anh ấy ngay. Và này, Chu Hằng, tao, ài, nói ra thì ngượng chết đi được, nhưng không sao, tao thật sự… tao thật sự rất thích anh ấy."
Vừa dứt lời, hắn theo bản năng liếc vào trong xe, Vệ Biện vẫn đang ngủ, mấy lời sến súa này anh không nghe thấy, tự nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
Hắn tiếp tục quay lại, tiếp tục tán gẫu với Chu Hằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!