Vệ Biện tựa vào bên hồ, ngước nhìn trời rồi nhìn cây, cố tình không để ánh mắt chuyển sang phía hắn.
Thích Trang nhìn nghiêng gương mặt anh, từ trán đến sống mũi, rồi từ sống mũi đến đôi môi.
Dù nhìn từ đâu cũng thấy hợp ý hắn.
Vệ Biện mỗi lần không tự nhiên sẽ giả vờ như cảnh vật xung quanh trên trời dưới đất có sức hấp dẫn vô song, để che giấu nội tâm và tỏ ra điềm tĩnh.
Thích Trang biết điều đó.
Hắn bất ngờ đứng dậy khỏi suối nước nóng, cầm lấy điện thoại trong túi bên cạnh.
"Này," giọng không vui của Vệ Biện vang lên từ phía sau, "dù giả thuyết này không tồn tại thì cũng không cần quay lưng bỏ đi ngay như thế chứ."
"Tự tin của anh đâu rồi?"
Thích Trang chậm rãi ngồi xuống, bấm vài cái trên điện thoại, liếc nhìn Vệ Biện rồi bật loa ngoài.
Ánh mắt ấy khiến Vệ Biện dâng lên một dự cảm không lành, anh nhìn vào điện thoại của hắn nhưng không thấy rõ chữ, "Em gọi cho ai thế?"
Thích Trang đưa một ngón tay lên môi, "Suỵt."
Điện thoại đổ vài hồi chuông, đối phương bắt máy, giọng trầm và đầy uy quyền, "Alo."
Thích Trang ung dung, "Con có chuyện muốn nói."
Bên kia dừng lại một chút, "Nói đi."
Vệ Biện chửi nhỏ mấy câu, hạ thấp giọng, "Thích Trang, em điên rồi à?"
Bình thường làm gì cũng chu đáo, ra vẻ chín chắn, ổn trọng, sao giờ lại hành xử bồng bột như kẻ thiểu năng thế này!
Thích Trang nhìn anh cười cười, "Con có bạn trai rồi."
Đối phương rõ ràng hơi mất kiên nhẫn, "Rồi sao."
"Anh ấy vừa hỏi con, nếu con thích anh ấy đến mức vượt giới hạn, ba có can thiệp không. Con thấy câu hỏi này không đúng."
Vệ Biện nhìn thẳng vào Thích Trang, mím chặt môi, lông mày cau lại thành một đường.
Đối phương lạnh lùng hừ một tiếng, "Chuyện của con và những người đó, ba không can thiệp."
"Con thấy sai không phải là ba có can thiệp hay không," Thích Trang như không nghe thấy lời ba hắn, tiếp tục, "Con nghĩ anh ấy không nên nói đây là giả thuyết. Con chưa từng thích ai như thích anh ấy, thế mà vẫn chưa gọi là vượt giới hạn thì cái gì mới gọi là vượt giới hạn."
Ba Thích im lặng, nhưng tiếng thở càng nặng nề, một lúc sau, kìm nén cơn giận, nói: "Ba coi như chưa nghe con nói những lời này. Con tốt nhất không được nói lại lần thứ hai."
Luồng khí giận dữ ấy như sấm sét dồn dập, ở bên này cũng cảm nhận được. Ba Thích chắc chắn là người ở vị trí cao lâu năm, quen quát nạt người khác, chỉ một câu cũng làm bầu không khí căng thẳng ngay lập tức.
"Thật đáng tiếc," Thích Trang, "Con gọi cho ba trong lúc kích động, đợi con bình tĩnh lại, con sẽ gọi lần hai, lần ba… Thích tổng, con nghiêm túc nói điều này đấy, người yêu con đang ở bên cạnh, chừa cho con chút thể diện đi."
"Ba còn phải chừa thể diện cho con à?" Bố Thích tức đến phát điên, "Ba đang họp, cả bàn này đều nghe thấy ba nói chuyện điện thoại với con, sao con không chừa cho ba chút thể diện đi! Thích Trang, ba nói lần cuối, đừng lấy người khác làm cái cớ, con có thể thật lòng thích ai? Ba còn không biết con à! Con thích ai cũng được, nhưng những việc ba yêu cầu, con nhất định phải làm cho tốt!"
Giữa lúc nghiêm túc, Vệ Biện suýt nữa bị câu đó chọc cười, "Nói thích thôi mà ba em cũng không tin, Thích Trang, em mất uy tín đến vậy à."
Thích Trang đang nghiêm mặt, nghe xong ngớ ra rồi cũng bật cười, "Mẹ nó, nghe cũng thảm thật."
"Còn cười được à?" Ba Thích gầm lên, "Thích Trang, con—"
"Con không đùa đâu." Thích Trang cúi mắt, rồi ngẩng lên nhìn người yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!