Đến tận trưa hôm sau, khoảng mười một giờ, Vệ Biện mới tỉnh giấc, mở mắt.
Giấc ngủ này rất sâu, cơ thể mệt mỏi, nhưng bên dưới lại tràn đầy sinh lực, anh nhìn xuống quần mình vài giây rồi gọi: "Thích Trang?"
Thích Trang bước ra khỏi phòng tắm với khuôn mặt còn ướt sũng, hắn cũng vừa mới thức dậy, trên người vẫn còn đọng nước, đứng bên giường, vẩy nước lên mặt Vệ Biện, chậm rãi nói: "Tỉnh rồi à?"
"…Vệ Biện, "Muốn ăn đòn không?"
Ánh mắt Thích Trang dời xuống dưới, cười: "Trưa rồi, mà vẫn còn sung sức thế nhỉ."
"Em gọi anh qua đây chỉ để em xem nó thôi à," Vệ Biện kéo tay hắn, dùng lực kéo mạnh, lôi hắn xuống giường, "Tối qua em nói mạnh miệng thế nào anh còn nhớ rõ, bây giờ xem thử ai lớn hơn ai."
Thích Trang suýt nữa ngã đè lên người Vệ Biện, cũng may phản ứng nhanh, chống hai tay ở hai bên người anh nên không hoàn toàn đ. è xuống, "Khỉ thật, anh có thể chú ý an toàn được không! Người trưởng thành mà đ. è xuống như thế anh còn chịu nổi à?"
Vệ Biện, "Anh có thể đỡ được em."
"Cái này của anh mà cũng đỡ được em?" Thích Trang cười lạnh, co chân đá nhẹ vào dưới, "Cái thứ này mà bị em đ. è xuống, không gãy thì cũng mềm nhũn ra thôi."
Hắn làm vừa phải, nhưng Vệ Biện giả vờ kêu lên một tiếng, nhăn mày, tay đặt lên cổ hắn, cố tình làm trò, "Đau, em xoa nhẹ giùm đi."
Thích Trang nhìn thấu trò giả vờ của anh, cúi đầu c. ắn vào mặt anh, "Giả vờ hả, còn dám lừa em không?"
Vệ Biện nghĩ hình tượng mình lúc này không thể tệ hơn, mặt chưa rửa, tóc chắc chắn xù lên như tổ chim, còn chẳng biết mắt có ghèn không, toàn thân chỉ có chỗ đó là đang căng thẳng, lại bị Thích Trang đè lên, "Cút đi, anh đây muốn đi tắm."
"Anh đang ăn cắp biểu cảm của em đó," Thích Trang cười, không chút chê bai mà cắn anh mấy cái, rồi đứng dậy, tỏ vẻ như một ông chủ gia đình, "Thôi được rồi, phạt thế là đủ, cho anh biết thế nào là nặng nhẹ."
"Ồ," Vệ Biện cười, "Giỏi lắm, Thích đại ca."
Thích Trang nhướng mày, ném cho anh ánh mắt "Chứ sao nữa?"
Hai người trêu đùa một lúc, khi Vệ Biện tắm xong đi ra, cả buổi trưa đã trôi qua, anh ngồi xuống cạnh Thích Trang, dựa vào lưng hắn, vẫn còn cảm nhận rõ rệt mùi hương của Thích Trang.
Giống như mùi trên cơ thể anh, tóc còn đọng chút hơi ẩm.
Vệ Biện nghĩ, sao có thể dính nhau như thế được.
Không có cảm giác trống trải sau cơn say, cũng không có lạnh nhạt sau đêm dài, gặp người này lòng liền thanh thản, ôm nhau ngủ, ôm nhau thức, còn ôm nhau ngẩn người.
Không ai làm được như vậy, chỉ có thể nói, Thích Trang quả thật là Thích Trang, đỉnh thật.
Nghĩ vậy, anh cười rúc rích, tiếng cười khiến lưng Thích Trang rung lên, hắn cũng không kìm được mà cười theo, quay lại nhìn anh, "Cười ngốc gì vậy?"
Nhìn thấy tóc anh, bất đắc dĩ, "Lại không chịu sấy tóc."
"Không muốn sấy," Vệ Biện kéo dài giọng, uể oải, "Trưa rồi, ăn gì đây?"
"Bé yêu của em sao giống như heo thế nhỉ," Thích Trang vuốt cằm tỏ vẻ khó xử, "Vừa tỉnh là đòi ăn, vậy mà hôm qua còn thắng được em?"
Hắn không nhắc thì Vệ Biện còn quên chuyện này, lập tức lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nói gì, chỉ truyền đạt hết qua ánh mắt.
Đúng là phong thủy luân chuyển, làm người không nên đắc ý quá, đây chẳng phải là nghiệp báo sao.
"Đồ đã mua cho em rồi," Vệ Biện, "Em định bao giờ mặc?"
Thích Trang nhìn như rất bình tĩnh, "Trước kia em đã cho anh thời gian hòa hoãn dài như vậy, anh cũng nên trả lại em như thế chứ."
Vệ Biện chậc lưỡi, đứng dậy lấy khăn khô trùm lên đầu, rồi bước đến đá nhẹ vào chân hắn, "Chuẩn bị đi."
"Cái gì?" Thích Trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!