Thích Trang đến sau Vệ Biện.
Vệ Biện buổi chiều đã tới MIAIDU, còn Thích Trang mãi đến bảy giờ tối, mới ôm một bó hoa đứng trước cửa MIAIDU.
Hắn mặc vest chỉnh tề, ngoại hình không một chút sơ hở, nhưng bó hoa trong lòng lại rực rỡ xinh đẹp. Bên cạnh có người tiến lại gần, cười hì hì hỏi, "Thích thiếu gia, bó hoa đẹp thế, là tặng cho ai vậy?"
Thích Trang khẽ cười, cúi đầu nhìn hoa, tâm trạng vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, "Cút."
Người định làm quen nhanh chóng rụt lui.
Những ánh mắt đặt lên người hắn cũng trong khoảnh khắc im bặt.
Người thì đẹp trai đấy, nhưng đúng là quá đáng sợ, chẳng để lại chút mặt mũi nào, ai dám đến gần?
Thích Trang bước từng bước vào cửa.
Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối một cách phũ phàng như vậy.
Chứng minh sức hút của mình, những lần bị người khác "thả thính", hắn đều vui vẻ chấp nhận.
Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, ai bảo hắn là người đã có bạn trai cơ chứ.
Bạn trai hiện đang ở hậu trường, Thích Trang đi thẳng đến chỗ ngồi chính giữa quầy bar, bartender tự mình mang rượu tới, "Thích thiếu gia, lâu rồi không gặp."
Ly rượu được đặt trước mặt hắn có màu hồng đáng ngờ, Thích Trang chỉ vào nó, "Không nhầm đấy chứ?"
"Là anh Biện đặc biệt yêu cầu," bartender cười tươi như hoa, rõ ràng đang hóng chuyện, "Là rượu trái cây, anh ấy nói người ngồi ở khu này hôm nay mềm mại yếu đuối, dễ say. Chúng tôi đặc biệt chọn những loại rượu có nồng độ cực thấp."
"Mềm mại yếu đuối?" Thích Trang vắt chân lên bàn, cả người tựa vào lưng ghế sofa, tư thế thoải mái. Hắn cao 1m82, dù trong quán bar đồng tính mà đàn ông chiếm phần lớn cũng không hề lép vế, dáng ngồi này càng khiến hắn toát lên khí chất mạnh mẽ.
Bartender cười ha hả, "Đây không phải lời chúng tôi nói đâu, là nguyên văn của anh Biện đấy."
Thích Trang liếc về phía sân khấu, hừ nhẹ một tiếng, "Được rồi, tôi biết rồi. Lát nữa tôi qua tìm anh ấy tính sổ."
Anh lợi hại lắm rồi đúng không? Lát nữa bó hoa cúc này sẽ trực tiếp bay lên sân khấu chỗ anh.
Lưu Thành đi đi lại lại trong hậu trường, gấp đến độ muốn xoắn cả lên, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Có gì đâu chứ," thợ trang điểm vừa lựa chọn quần áo vừa trấn an, "Không tìm được người thì thôi, thiếu một người chẳng lẽ không hát nổi? Nhìn mấy đội khác xem, đều là bật nhạc rồi để ca sĩ đứng hát, không phải vẫn ổn à?"
"Tôi đã hứa với ông chủ," Lưu Thành than thở, "Giờ mà chỉ có bốn người chúng tôi lên sân khấu thì ngại chết mất."
Ngô Dương ngồi xổm cạnh Vệ Biện, nhìn anh chơi game, bỗng nghĩ ra ý hay, "Thích Trang có biết chơi không?"
Cậu vừa hỏi xong, Vệ Biện đã bật cười lớn, nhân vật trong game bị đụng vào cơ quan, lập tức thua cuộc. Ngô Dương không hiểu gì, nhìn anh ngơ ngác, "Gì thế?"
"Em ấy học chơi guitar đấy," Vệ Biện giơ một ngón tay lên, cười đến mức cả mặt nhăn lại, "Học được một buổi."
Ngô Dương mặt co giật, "Đỉnh ghê."
"Còn hơn thế nữa," Vệ Biện nói, "Em ấy hát cũng rất hay, tuyệt chiêu của em ấy đấy."
Ngô Dương nghĩ nghĩ, gật gù đồng ý, "Đúng là thế, giọng anh ấy vốn hay mà, chắc chắn là một vũ khí tán tỉnh lợi hại."
Nghe xong câu này, Vệ Biện cười đến gập cả người.
"Phiền phức," anh xua tay đuổi Ngô Dương đi, rồi nhắn tin cho Thích Trang, "Anh vừa thổi phồng em với Ngô Dương đấy."
Thích Trang trả lời rất nhanh, "Thổi em đẹp trai à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!