Mấy địa chỉ nhà mà Thích Trang thuận miệng liệt kê, thật sự đã được ba người Lưu Thành để tâm.
Họ không bàn luận nhiều, ngay tối hôm ấy kéo Quách Hạo về nhà, bốn người ngồi trong phòng khách mặt đối mặt, trực tiếp nói: "Căn hộ này tháng sau là hết hạn thuê, tụi anh quyết định mua nhà."
Quách Hạo trông rất tiều tụy, nghe vậy liền ngây người: "Mua nhà?"
"Cũng nên mua rồi," việc này đành để Lưu Thành lên tiếng, "Mọi người cũng lớn tuổi cả, hơn nữa thuê nhà này giá cũng không rẻ, mấy năm thuê nhà cũng đủ trả tiền đặt cọc một căn biệt thự nhỏ rồi… Tiền viện phí của Đoạn Bích Lan tụi anh đã để ra, mày đừng lo lắng."
Ngô Kình đẩy tờ giấy trên bàn tới trước mặt gã: "Những căn ở mấy địa chỉ này đều không tệ, mày xem mày thích căn nào."
Quách Hạo im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn nói: "Mọi người đều đã quyết định rồi?"
Lưu Thành trả lời ngay: "Quyết định rồi, là anh đề nghị. Anh sắp kết hôn, cũng nên mua nhà rồi."
"Mọi người," Quách Hạo, "Mọi người có phải cảm thấy tôi đã làm sai không?"
Ngô Dương nhịn không nổi, nói: "Làm sai? Quách Hạo, anh tự bình tĩnh lại mà nghĩ xem, chị Bích Lan bị đuổi khỏi nhà không nơi nương tựa là đáng thương, chị ấy nằm trên giường bệnh là đáng thương, nhưng anh Biện chỉ vì là đàn ông mà anh không thấy anh ấy đáng thương sao? Hay là anh quên rồi, những ngày đó anh ấy sống thế nào! Anh quên anh ấy thức trắng đêm suýt phải vào viện à!"
Cậu càng nói càng kích động, Ngô Kình đợi em trai mình nói xong mới đập mạnh vào lưng cậu : "Im miệng."
"… Tôi quá đáng sao?" Đáy mắt Quách Hạo đậm màu xanh thẫm, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay: "Tôi không biết làm thế nào để kiểm soát, những gì mọi người nghĩ trong lòng tôi đều biết, nhưng phải làm sao đây! Tôi phải làm sao đây! Tôi thích một người nhiều năm như vậy, người này sắp chết rồi! Tôi sau này không thể gặp lại chị ấy nữa, chị ấy sau này cũng không thể gặp bất cứ ai nữa, tôi muốn khóc cũng khóc không nổi.
Nếu như tôi kiểm soát được, tôi đã không sống thế này rồi!"
Gã đấm mạnh vào ngực trái: "Chị Bích Lan vì làm sai chuyện mà bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, từ đó gia đình chị ấy coi như chưa từng sinh ra chị ấy. Những người biết chuyện đều tránh chị ấy như tránh rắn rết! Chúng ta mấy người, chỉ có tôi và Ngô Dương nhỏ hơn chị ấy, khi ấy chị ấy chăm sóc chúng ta thế nào Ngô Dương, cậu quên rồi sao? Chị ấy là một cô gái, đang đi học, cả người không một xu, ở thành phố X gọi điện khóc lóc xin lỗi Vệ Biện mấy ngày trời, mọi người quên rồi à?"
Gã vừa nói vừa nghẹn ngào: "Tôi mẹ nó, tôi mẹ nó đêm đó bắt xe tới thành phố X, lúc nhìn thấy chị ấy, chị ấy trốn dưới ghế dài trong công viên. Tôi hỏi sao không nằm trên ghế mà ngủ, chị ấy bảo nằm dưới cảm thấy an toàn, không bị người ta nhìn thấy… Chị ấy vừa nhìn thấy tôi thì nói một câu phải mang theo ba câu xin lỗi. Ban đầu tôi cũng giận, nhưng lúc nhìn thấy chị ấy, tôi liền đau lòng, đau đến không nói nổi lời nào."
Ai cũng đau lòng.
Lưu Thành rít vài hơi thuốc, trong làn khói mù mịt thấp giọng nói: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, tụi anh bây giờ đang bàn chuyện mua nhà. Mày xem mấy địa chỉ này có căn nào mày thích không. Nếu không có, mày tự chọn lại đi."
"Đừng hút thuốc nữa," Ngô Kình đẩy vai anh ta: "Bạn gái anh chẳng phải không cho anh hút sao."
Quách Hạo hít một hơi thật sâu, nhìn những địa chỉ đó, bỗng nhiên hỏi: "… Vệ Biện ở đâu?"
Ngô Dương chen lời: "Anh ấy không ở đây."
"Hả?"
"Anh ấy ở với Thích Trang," Ngô Dương bịa chuyện, "Tôi thấy Thích Trang rất tốt, dáng dấp rất hợp với anh Biện, lại có tiền, quan trọng là anh Biện cũng có cảm giác với anh ấy. Đã lâu không thấy anh ấy có cái dáng vẻ đang yêu thế này, cực kỳ tốt."
Cậu ta nhìn Quách Hạo không nói gì, lại thêm vài câu: "Người ta yêu đương tốt thế, hai bên đều tình nguyện. Hơn nữa, Thích Trang… xuất thân chúng tôi không rõ, nhưng chắc chắn là nhân vật lợi hại. Người lợi hại như vậy còn có thể hòa đồng với chúng tôi, tôi nói anh ấy anh ấy cũng không giận!"
Cậu ta một mình nói hăng say, ai cũng biết cậu cố ý muốn kích Quách Hạo.
Quách Hạo đột nhiên hơi ngẩn ngơ.
Đã bỏ ra nhiều như vậy, người mình yêu sắp chết, trong mắt người đó cũng không có mình.
Anh em từ nhỏ đến lớn, giờ không một ai hiểu gã, đứng về phía gã.
Gã thật sự… thua kém Vệ Biện mọi thứ.
Cười khổ hai tiếng, Quách Hạo đẩy tờ giấy trở lại: "Mọi người cứ mua nhà trước đi, tôi đợi… đợi thêm hai tháng rồi nói sau."
Nói xong đứng dậy nhìn họ: "Tôi phải đi bệnh viện một chút, đi trước."
Đi ra ngoài nhấn thang máy, thang máy phía dưới đúng lúc có người lên, tiếng "đinh" vang lên, Quách Hạo ngẩng đầu liền thấy người trong thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!