Chương 38: (Vô Đề)

Bệnh viện, tầng thượng.

Thích Trang tức giận đá mạnh vào bức tường góc, đôi giày da chất lượng tốt bị sứt ra một mảng lớn vôi tường.

Nhìn động tác thôi cũng thấy đau, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, một cơn giận nghẹn trong lòng, thấp giọng chửi: "Mẹ nó."

"Thích Trang," Vệ Biện tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, gọi bạn trai: "Lại đây, đừng hành hạ cái tường nữa, em muốn bị người ta lên đây phàn nàn sao?"

"Cứ để họ phàn nàn," Thích Trang bước về phía anh, bước chân nặng nề giẫm xuống sàn: "Vừa hay em sẽ mua luôn cái bệnh viện này!"

Vệ Biện ngớ người, không nhịn được bật cười: "Thật sao?"

"Giả đấy, bực quá buột miệng nói bừa thôi," Thích Trang đứng trước mặt anh, đưa tay đặt lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa: "Chết tiệt."

Mái tóc vàng quý báu không thể bị xoa bừa, Vệ Biện hất tay hắn ra, nhìn nét mặt của Thích Trang, lại bật cười: "Nhìn dáng vẻ em kìa, cứ như bị làm kẻ thứ ba ấy."

Thích Trang thả túi đồ vẫn cầm trên tay xuống bên cạnh chân, ngồi xuống sàn cùng anh, tay đặt lên vai Vệ Biện, ngón tay khẽ chạm vào vết bầm tím trên khóe miệng anh: "Đau không?"

Vệ Biện không trả lời, cắn ngón tay hắn, rồi ghét bỏ nhả ra: "Mặn."

"Sao mà không mặn được?" Cuối cùng Thích Trang cũng nở nụ cười: "Tức đến vã đầy mồ hôi tay đây này."

Hắn ngồi cạnh Vệ Biện, chờ một lát rồi bảo anh quay lại. Vệ Biện liếc nhìn mu bàn tay hắn đã trầy đến mấy lớp da, trong đầu hiện lên cảnh hắn ra đòn đánh người khi nãy, nghĩ thầm: "Mẹ nó…"

…Đẹp trai thật.

Thích Trang lấy ra lọ cồn i

-ốt và bông ngoáy tai, nói: "Ngẩng mặt lên, để ba sát trùng cho nào."

"Không bị trầy da." Vệ Biện cầm lấy chiếc bông ngoáy tai đã ngấm màu vàng từ tay hắn, ngược lại nắm lấy bàn tay bị trầy da kia, "Là ba đây sát trùng cho em mới đúng."

Gió trên tầng thượng thổi ào ào, không khí buổi sáng se lạnh, bệnh nhân và người nhà chẳng ai rảnh mà lên đây, các tầng thượng của các tòa nhà gần đó cũng trống không.

Thích Trang để mặc Vệ Biện bôi thuốc cho mình, ánh mắt lại dừng ở vết bầm tím trên khóe môi của anh.

Trời biết tại sao hắn lại tức giận đến vậy.

Một cơn giận không thể kiểm soát từ tận sâu trong lòng, lan ra tứ chi, từ mọi ngóc ngách bùng lên, đốt cháy hắn đến mức theo phản xạ lao thẳng đến, quật ngã Quách Hạo xuống đất, tung nắm đấm tới tấp cũng không thể dập tắt cơn lửa ấy.

"Lúc nãy," hắn đột nhiên hỏi: "Mặt em không xấu đúng không?"

"Xấu." Vệ Biện cong môi cười nhẹ, "Xấu thì xấu thật, nhưng câu thoại hợp ý em."

Vệ Biện không phải kiểu người dễ bị bắt nạt, điều này Thích Trang biết rõ. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, hết nhìn anh một lần rồi lại thêm lần nữa, cảm thấy vết bầm kia thực sự chướng mắt.

Hắn cúi sát lại, cẩn thận đặt lên đó một nụ hôn.

Vệ Biện nghiêng đầu, để nụ hôn vốn nhắm vào khóe môi chệch thành một nụ hôn ngay trên môi.

Thích Trang nhìn anh, trong mắt thấp thoáng ý cười, yết hầu chuyển động: "Lợi dụng em à."

Được lời còn làm bộ.

Môi buổi sáng cũng lành lạnh. Vệ Biện bảo hắn thực hiện trách nhiệm của bạn trai: "Đừng có lắm lời, làm đi."

Một nụ hôn, hai nụ hôn, ba nụ hôn… Họ tách ra rồi lại hợp lại, đơn thuần môi kề môi. Vệ Biện đưa tay bóp cằm hắn, nhắm mắt, để lưỡi mình lướt vào giữa khe hở đôi môi của hắn.

Thật đấy, hôn môi đúng là thứ có độc, độc tính rất mạnh. Chỉ cần làm như vậy, hôn suốt nửa tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy chán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!