Chương 37: (Vô Đề)

Trích một điếu thuốc từ hộp ra, Vệ Biện hất cằm về phía Thích Trang: "Châm thuốc cho anh."

Thích Trang đặt điện thoại xuống, tâm trạng vui vẻ: "Quách Hạo nói Đoạn Bích Lan đang ở cạnh cậu ta, hai người họ là một đôi à?"

Rõ ràng là hỏi thừa, Vệ Biện liếc hắn một cái: "Vừa rồi chẳng phải em ra oai rất vui sao?"

Thích Trang cười lớn vài tiếng: "Em trẻ con vậy sao?"

Hắn lấy bật lửa, châm điếu thuốc cho mình trước, rồi nghiêng người qua, dùng điếu thuốc đang ngậm trong miệng mình để châm lửa cho điếu thuốc trên môi Vệ Biện. Tự hỏi rồi lại tự đáp: "Đúng vậy, em chính là trẻ con như thế đấy."

"Cũng tự nhận thức được bản thân đấy chứ." Vệ Biện bị hắn chọc cười, ngậm điếu thuốc trên môi, cười nửa ngày không ngừng: "Đoạn Bích Lan, Quách Hạo thích cô ấy. Cô ta không có quan hệ đặc biệt gì với anh đâu, không cần dấm chua ngập cả bệnh viện thành phố nữa."

"Bệnh viện thành phố?" Thích Trang nhíu mày: "Cô ấy là bệnh nhân à?"

Vệ Biện hít một hơi thuốc, dùng đầu ngón tay búng búng vào thân điếu thuốc, làm rơi tàn. Anh không nói gì, nhưng Thích Trang đã nhận ra tâm trạng anh đang dần trở nên nặng nề.

Nhất định là giữa anh và Đoạn Bích Lan đã từng có chuyện gì đó.

Thích Trang kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, nghiêng người lại gần, giọng điệu pha chút ra lệnh: "Hôn em một cái."

Vệ Biện thoáng giật mình, mùi thuốc lá lẩn quẩn quanh hai người. Anh uể oải đáp lại: "Hôn trên không đi."

Nói xong, anh lè lưỡi ra, ý bảo Thích Trang tự mình quấn vào.

"Đồ lẳng lơ." Thích Trang cau mày làm bộ nghiêm túc, ngay giây tiếp theo liền bật cười, chìa đầu lưỡi chạm nhẹ vào anh. Hai chiếc lưỡi dường như dính keo, cuối cùng môi áp lấy môi, triền miên hôn sâu. Những hơi thở trong miệng đều bị đối phương cướp đi, hôn đến mức đầu lưỡi tê rần.

Vệ Biện dùng sức giữ chặt cổ hắn, bóp đến mức da thịt đỏ lên, như muốn vẽ lên thế giới nhỏ của Thích Trang một màn cờ hoa không dứt.

Thích Trang không nhịn được, muốn chạm vào anh. Bàn tay hắn trượt vào dưới lớp áo sơ mi, liền bị Vệ Biện giữ chặt cổ tay lại.

Thích Trang bật thốt: "Để em sờ chút đi."

Vệ Biện hút đầu lưỡi của hắn, buông ra rồi, trong không gian vang lên một tiếng "bẹp" đầy ướt át. Nhưng Thích Trang không như anh tưởng tượng, mềm nhũn thành một vũng nước, trái lại khiến anh mất hứng: "Sao em không mềm chân chút nào vậy?"

"Câu này thú vị đấy," Thích Trang bật cười, hỏi lại:

"Thế sao anh không mềm?"

Kỹ thuật hôn và sức bền, tạm thời không thể phân rõ ai thắng ai thua.

Vệ Biện lau miệng, kéo Thích Trang đứng lên, dẫn hắn đi về phía phòng ngủ: "Lên giường đánh một trận."

"Ai thua thì mẹ nó ngoan ngoãn nằm dưới."

Thích Trang nhanh chân vượt qua anh, tựa người vào cửa, chắn lại không cho vào: "Ngoan xinh yêu, anh đừng tưởng em là một kẻ yếu đuối nhé?"

"Sao có thể," Vệ Biện cười khẩy một tiếng:"Trận đánh trong MIAIDU giữa hai chúng ta, đến giờ anh vẫn còn nhớ đây."

Đường cong khi cười của anh thật hoàn hảo, Thích Trang nhìn chằm chằm vài giây, nghiêng người lại gần: "Hôn em một cái nữa đi."

Trước khi hôn anh, hắn từng thấy mấy kẻ cứ suốt ngày hôn qua hôn lại thật phiền phức.

Nhưng sau khi hôn rồi, mỗi lúc rảnh rỗi đều cảm thấy bỏ lỡ cơ hội là đang lãng phí miệng và lưỡi.

Không hôn chính là phí tài nguyên.

"Như vậy vẫn chưa đủ."

Vệ Biện nhìn quanh một vòng, cố ý chỉ về phía giường: "Đè em xuống giường mà hôn, chân dài như vậy, hoặc là quấn lên người anh, hoặc là gác lên vai anh, thế mới sướng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!