Thích Trang bày rượu bia ra bàn, các món ăn nóng hổi được Vệ Biện lần lượt bê lên.
Nhìn một bàn rượu, Vệ Biện lập tức hiểu rõ dụng ý hiểm ác của hắn, anh nói thẳng: "Làm gì đây, muốn mượn rượu làm bậy à?"
"Muốn mượn rượu thêm can đảm," Thích Trang cầm hai đôi đũa, gắp một miếng thịt đưa đến miệng anh. Vệ Biện há miệng ăn, "Thế nào?"
"Cũng… không tệ," Vệ Biện nói, "Ngoài dự đoán của anh."
Thích Trang hài lòng cười, đặc biệt dịu dàng: "Anh ăn uống nhiều vào, đừng khách sáo với bạn trai mình."
"Anh phát hiện trước và sau khi tỏ tình em đúng là hai người khác hẳn nhau," Vệ Biện đáp, "Trước thì lảng tránh, suy nghĩ lung tung, bây giờ thì mặt dày vô đối."
Thích Trang từ tốn ngồi xuống rót rượu, "Là em sai khi bảo anh ăn nhiều uống nhiều, hay là sai khi bảo anh đừng khách sáo với em?"
"Anh nghĩ," Vệ Biện dùng đũa gõ một cái vào ly rượu, phát ra tiếng vang trong trẻo, "Anh vẫn chưa đồng ý lời tỏ tình của em nhỉ, bạn trai?"
Thích Trang cười, ăn một miếng thức ăn, hơi ngạc nhiên. Hắn mấy tháng không vào bếp, không ngờ đồ ăn làm ra lại ngon hơn trước kia vài phần.
Hắn liếc nhìn Vệ Biện đối diện, nghĩ chẳng lẽ đây chính là nấu ăn bằng tình yêu?
Chết tiệt, buồn cười vô lý.
"Vậy anh Biện không đồng ý em sao?" Thích Trang gọi một tiếng.
Tiếng gọi này khiến Vệ Biện hài lòng, "Nhìn em kiên định như vậy, ăn xong sẽ cho em một danh phận."
Thích Trang giật giật khóe mắt, "Tạ ơn hoàng thượng."
Vệ Biện nghĩ, Thích Trang sao mà dễ bắt nạt, lại nghe lời thế.
Thích Trang nghĩ, đợi xác định xong rồi bày uy phong cũng không muộn.
Bữa cơm cứ thế kết thúc trong bầu không khí hòa hợp. Số rượu Thích Trang mua chỉ dùng hết một phần ba. Hắn rốt cuộc có nghĩ đến chuyện mượn rượu làm bậy hay không thì chẳng ai biết, nhưng nhìn số rượu còn lại thì có vẻ tiếc nuối.
Vệ Biện đứng sau hắn, bất thình lình nói: "Thích Trang."
Thích Trang, "… Anh nói đi."
"Nếu em muốn ở bên anh," Vệ Biện chậm rãi nói: "Chia tay rồi, anh sẽ không quay lại."
Tim Thích Trang khẽ thắt lại, hơi thở hoàn toàn trầm xuống.
Tất cả những do dự trước đây của Thích Trang, đều chỉ vì một lý do của Vệ Biện.
Có nguyên tắc là tốt, không ai mong muốn người yêu hiện tại của mình còn dây dưa không rõ ràng với người yêu cũ.
Nhưng nghĩ đến việc nếu chia tay với anh, ngay cả làm bạn cũng không thể, hắn cảm thấy như không thở nổi.
"Thật kỳ lạ," Vệ Biện nhíu mày, "chưa bắt đầu đã nghĩ nếu chia tay thì sau này phải đối xử với em thế nào, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này."
Thích Trang không kiềm được mà cười, "Bé yêu, thích em đến mức này cơ à?"
Vệ Biện không hiểu hắn làm thế nào mà rút ra được kết luận đó.
"Thật tốt," Thích Trang cuối cùng nói, "anh không ăn lại cỏ cũ là rất tốt, sau này nếu ở H thị mà gặp lại người yêu cũ của anh, em có thể quang minh chính đại đi dọa người ta rồi."
"Biến đi," Vệ Biện bật cười, "em còn gặp lại người yêu cũ của anh sao?"
Không những đã gặp, còn đến nhờ em giúp để liên lạc với anh đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!