Màn đêm nhanh chóng buông xuống, không khí dưới khách sạn vô cùng náo nhiệt, từ sớm đã có người đến ngồi xem, âm thanh từ loa ồn ào, ở trong phòng trên lầu cũng nghe thấy được.
Vệ Biện ngả người trên ghế sô pha, nói: "Nghe bảo họ sẽ làm rộn đến mười một, mười hai giờ đêm."
Thích Trang ngồi cạnh anh, đang lau chiếc đồng hồ đeo tay của mình, đáp: "Cách âm của khách sạn này không tốt, ồn ào thật."
"Thật sự không hứng thú sao?" Vệ Biện nghiêng đầu hỏi, "Em có biết hát hay nhảy không?"
Thích Trang ho vài tiếng, né tránh câu hỏi: "Nếu anh lên sân khấu biểu diễn, em mới cảm thấy hứng thú."
Vệ Biện không buông tha hắn: "Chơi nhạc cụ, làm ảo thuật thì sao, con nhà giàu chẳng phải ai cũng có vài món sở trường à? Nhào lộn cũng được mà."
Nhà ai có tiền mà đi cho con cái học xiếc chứ!
Thích Trang tưởng tượng ra cảnh đám tiểu thư công tử đó vừa đập đá trên ngực vừa cưỡi ngựa bằng chân, suýt thì nghẹn chính mình, vừa bình tĩnh lại liền cười phá lên, "Mẹ kiếp!"
Vệ Biện nheo mắt một chút, quay người đè hắn xuống, hai tay thọc vào dưới nách hắn, "Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh, nếu không anh đây cho em biết cảm giác cười đến phát điên là thế nào."
"Học một tháng piano," Thích Trang cố nhịn cười, thành thật khai báo, "nhưng trốn học nửa tháng."
Ánh mắt Vệ Biện ra hiệu hắn nói tiếp.
"Học cả guitar," Thích Trang xoa cằm, tỉ mỉ lục lại ký ức, "chỉ đi một buổi, vì giáo viên đó nhìn không hợp mắt em."
"Chuyện khi nào?"
Thích Trang hơi không chắc chắn, "Chắc là hồi lớp hai, lớp ba gì đó."
Vệ Biện phì cười, "Nhỏ xíu mà đã thành một tên mê sắc đẹp rồi hả."
"Thứ học lâu nhất là taekwondo," giọng Thích Trang lần này pha chút tự hào, "ba tháng liền, bất kể nắng mưa, không nghỉ buổi nào."
Vệ Biện đúng là cạn lời với hắn, nhận xét, "Từ bé đã có tính cả thèm chóng chán."
"Em giống mấy công tử nhà giàu khác chắc?" Thích Trang cố ý chỉnh lại ống tay áo, liếc anh một cái, khí chất lập tức trở nên sang chảnh, "Những gì bọn họ học, hồi nhỏ em không thèm học, gọi là đặc biệt, phải làm thì làm Thích Trang độc nhất vô nhị. Nên đến bây giờ, em chỉ cần nắm vững một kỹ năng thôi."
"Kỹ năng gì?" Vệ Biện giật giật khóe miệng.
Thích Trang cười đầy tự tin, "Em có tiền."
…
Em đúng là giỏi thật đấy!
Vệ Biện buông hắn ra, ngồi trở lại chỗ mình, "Nói lắm thế, ý của em chỉ có một, từ nhỏ đến lớn ngoài có tiền ra thì chẳng học được cái gì."
"Anh chẳng lẽ không thấy," Thích Trang nháy mắt với anh, "một người như em rất có cá tính, rất ngầu sao?"
Hỏng rồi.
Người đang muốn đồng ý làm bạn trai lại là một tên ngớ ngẩn, phải làm sao đây, đang online chờ gấp.
Vệ Biện gõ ngón tay lên đầu hắn, không mạnh không nhẹ, phát ra một tiếng "Cố mà nói năng tử tế vào."
"Không học được gì," Thích Trang hơi nghiêm túc lại, "em thấy học mấy thứ đó vừa phí thời gian vừa phí sức, mà với em cũng chẳng có tác dụng gì."
Hắn chỉ cần biến tiền thành tiền, làm tốt vai trò quản lý, nắm vững những thủ đoạn trên bàn đàm phán là đủ.
Nói vậy còn nghe được, "Biết hát không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!