Hôm sau, mãi đến hai giờ chiều Vệ Biện mới về đến căn hộ.
Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Lưu Thành, Ngô Dương và Ngô Kình ngồi trên sofa ở phòng khách, ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng vào anh, "Nói đi, tối qua mày đi đâu?"
Vệ Biện dùng chân khép cửa lại, "Ba người làm gì thế, cứ như bắt gian tại trận vậy."
"Anh nên tự hỏi bản thân anh làm gì thì đúng hơn," Ngô Dương nói, "Một đêm không về, giờ thì đeo kính râm, đeo khẩu trang, nếu không biết bên ngoài đang mưa nhỏ, còn tưởng anh vừa từ Hawaii về không đấy."
"…" Vệ Biện tháo kính râm ném xuống, tóc tai rối bời, hếch mắt liếc nhìn họ, rồi lại tháo khẩu trang xuống.
Vừa thấy môi anh lộ ra, ba người lập tức xì xào, "Đệt, ai cắn mày thành ra thế này, cuồng nhiệt thế!"
"Thật sự là lửa bén rơm," Vệ Biện ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện, nheo mắt lại, lộ vẻ mặt như đang hồi tưởng, còn thè lưỡi l. iếm môi dưới, "Nhiệt tình không chịu nổi."
"Không đúng," Lưu Thành nói, "Mày chẳng phải không bao giờ hôn môi sao?"
Vệ Biện nhếch môi cười nhạt, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi mình, "Ừ, ngoại lệ."
Một đêm trôi qua, vết thương trên môi đã lành hơn nhiều so với tối qua. Hai người vốn quen thuộc với việc qua lại tình trường như họ, vậy mà lần này thật sự chỉ đắp chăn ngủ một cách thuần khiết.
Từ hôm qua đến giờ, mức độ thân mật lớn nhất cũng chỉ là hai nụ hôn đó.
Thật khó tin, không say rượu, không triền miên suốt đêm, chỉ có sáng hôm sau tỉnh dậy, "anh em" chào cờ, suýt chút nữa làm rách cái quần l. ót tam giác thấp eo gợi cảm như sắp phát nổ kia.
Vệ Biện đưa mắt nhìn quanh, "Quách Hạo đâu?"
"Còn ở bệnh viện," Ngô Kình dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Đêm qua nửa đêm Bích Lan bị sốt cao, sáng nay mới cấp cứu qua được. Nghe nói rất nghiêm trọng, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn, nên cậu ta định ở lại bệnh viện vài ngày chăm sóc cô ấy."
"Ừ," thật lâu sau, Vệ Biện mới lên tiếng, "Không đủ tiền đúng không? Gửi cậu ta chút tiền đi."
"Gửi rồi, nhưng cậu ta trả lại," Lưu Thành thở dài, "Nói là mình đủ tiền."
Một lúc lâu không ai nói gì, trước khi Vệ Biện về, họ đã bàn bạc về chuyện này, vốn dĩ bầu không khí đã rất nặng nề. Khi anh về đến, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt, bọn họ thực sự không muốn kéo anh vào sự căng thẳng này, nhưng chuyện này không thể giấu được.
Đoạn Bích Lan và bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hồi bé một trái đào có thể in đến năm dấu răng — trong đó không có Vệ Biện, vì cậu nhóc này sợ bẩn — nhưng nhất định phải có Đoạn Bích Lan.
Cái tình cảm lớn lên cùng nhau này, thực sự rất sâu nặng, vừa sâu vừa nặng.
Mãi cho đến khi bọn họ cùng Vệ Biện đến thành phố H, mỗi người cách nhau ngàn dặm, mới không gặp nhau thường xuyên nữa.
"Đã nói với ông chủ chưa?" Vệ Biện rút ra một điếu thuốc, hút hai hơi, khói len vào phổi.
Lưu Thành đáp, "Nói rồi, ông chủ bảo hôm nay không mở cửa. Cơn mưa hôm qua đến bất ngờ quá, rất nhiều nhân viên bị ốm do dầm mưa, xin nghỉ nhiều quá, nên ông ấy quyết định cho nghỉ luôn một ngày."
"Thật tốt," Vệ Biện nhếch miệng cười nhạt, "Tối qua mọi người ăn cơm có bị mưa không?"
"Không, có mái che mà."
Ngô Dương làm bộ vô tình hỏi, "Anh Biện, tối qua anh đến chỗ Thích Trang phải không?"
Vệ Biện không nói là đi hay không đi, chỉ bảo, "Trẻ con thì đừng hóng hớt chuyện này làm gì."
Tư thế kẹp điếu thuốc của anh thật sự rất đẹp, tay chống đầu, đang nghĩ ngợi điều gì đó. Khói thuốc bay lên che khuất một nửa khuôn mặt, nếu có nhiếp ảnh gia chụp được khoảnh khắc này, có thể ngay lập tức nghĩ ra được chủ đề nên đặt tên gì.
Phiền...
Thích Trang tìm được một cuốn lịch trong phòng khách.
Vì không có ai ở, nên bàn ghế và tủ trong phòng khách đều chất đầy những thứ hắn ít khi sử dụng. Nếu nhớ không nhầm, cuốn lịch này là một trong số những thứ hắn mua về trong khoảng thời gian lang bạt bên ngoài mấy tháng trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!