Khi tiếng sấm ngoài trời vang lên, Thích Trang vừa mới dọn dẹp xong phòng ngủ.
Vì không biết Vệ Biện sẽ đến lúc nào, hắn dọn dẹp rất nhanh, thậm chí còn lôi được hai chiếc quần l. ót sặc sỡ từ dưới gầm giường ra.
Cơn mưa đến bất ngờ quá. Thích Trang buông thứ đang cầm trong tay xuống, nhíu mày bước tới bên cửa sổ.
Nước mưa chảy xối xả trên cửa kính. Nếu Vệ Biện đã ở đây, thì Thích đại thiếu nhất định sẽ reo mừng vì cơn mưa đúng lúc. Nhưng vấn đề là, hiện giờ Vệ Biện không ở đây.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho đối phương, nhưng không có ai nghe.
Thích Trang lại nhắn thêm một tin: "Đến đâu rồi?"
Mãi vài phút sau, Vệ Biện mới trả lời: "Dưới siêu thị gần khu nhà cậu."
Mưa lớn quá, tài xế thả Vệ Biện ở nơi có chỗ trú. Siêu thị cách căn hộ của Thích Trang tầm bảy, tám phút đi bộ. Vệ Biện nhìn mưa rơi như trút bên ngoài, quyết định đợi tạnh bớt rồi mới đi.
Nói đúng ra, đàn ông thì ba phút chạy qua mưa cũng chẳng là gì. Nhưng nếu căn hộ đó là nhà anh, anh đã xông ngay vào màn mưa rồi.
Nhưng khổ nỗi, nơi đó lại là nhà của Thích Trang.
Lội mưa chạy đến rồi xuất hiện trước mặt hắn trong bộ dạng lôi thôi ướt át? Giống y như con gà rù thảm hại, chẳng chút phong độ?
Vậy thì thôi, ngoan ngoãn đứng đợi đi.
Thích Trang lại gọi thêm cuộc nữa, lần này Vệ Biện nghe máy:"Đợi đó, mưa lớn quá, bớt rồi tôi qua."
"Tôi đi đón cậu," giọng Thích Trang bên đầu dây kia vang lên lạo xạo, "đứng yên đó, đừng đi đâu."
"Dịch vụ của cậu tốt quá," Vệ Biện nghe tiếng chuông thang máy bên kia, "chu đáo thế à?"
"Không phải ai tôi cũng thế đâu," Thích Trang cười, "vì cậu đẹp trai nên tôi mới làm vậy đấy."
Hắn chỉ mang một chiếc ô, vì cả căn hộ chỉ có đúng một cái. Thích Trang rời khỏi nhà, bước nhanh về phía siêu thị.
Mưa to mà kèm theo gió lớn, tối nay đúng là đủ cả sấm sét, gió giật lẫn mưa rơi. Hắn bước nhanh, đi chưa được nửa đường, quần áo trên người đã ướt một nửa.
Vệ Biện chưa từng tới đây, không quen thuộc với khu vực này, đứng ở cửa siêu thị, nhìn ba hướng trái, phải, giữa, chẳng biết Thích Trang sẽ từ hướng nào đi tới.
Giờ này còn ra ngoài không có nhiều người, từ xa xa, anh đã thấy bóng dáng của Thích Trang. Chiều cao và dáng người của hắn quá nổi bật, rõ ràng là Thích Trang cũng thấy anh, đi thẳng về phía anh.
Mái tóc đen của hắn không biết là bị mưa làm ướt hay là vừa mới tắm xong, hơi nước phảng phất quanh đầu. Vệ Biện nhìn vài giây, rồi mới dời mắt, "Năm phút là tới, nhanh thật."
"Không nỡ để cậu chịu lạnh ở đây," Thích Trang quay đầu nhìn về phía siêu thị, trong lòng lóe lên một ý tưởng, "mua chút nguyên liệu về nhé, tôi thể hiện một chút tay nghề, thế nào?"
"Được," Vệ Biện cũng quay đầu nhìn siêu thị, "nếu mấy lời lần trước cậu nói không phải chém gió, thì…" quả thực rất lợi hại.
Anh nói được một nửa, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ khi nhìn vào cổng siêu thị.
"Sao vậy?" Thích Trang nhướng mày.
"Đây là siêu thị," Vệ Biện chậm rãi nói, "cậu đoán xem tôi có thể mua được dù ở đây không."
Thích Trang ngớ người, sau đó đưa tay lên trán, "Chết tiệt, ngốc thật."
Vệ Biện: "…Không ngờ tôi cũng có ngày trí tuệ tụt xuống số âm."
Hai người nhìn nhau một lúc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bước vào siêu thị.
"Cậu muốn ăn gì," Thích Trang kéo một chiếc xe đẩy qua, nhìn những kệ hàng, "có thể gọi món."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!