Thấy Đàm Xảo Nhi như vậy, Từ Lương tưởng rằng sẽ phải ở đây đến nửa đêm, nhưng ngoài dự liệu của anh, chưa đầy nửa tiếng, Đàm Xảo Nhi đã nhận được một cuộc điện thoại, mặt tái nhợt, cùng anh ta rời khỏi đó.
Ra ngoài liền thấy xe nhà họ Đàm đỗ sẵn, Đàm Xảo Nhi và anh lên xe, Từ Lương nhìn cô nắm chặt điện thoại, bấm một cuộc gọi.
"Thích tiên sinh," Đàm Xảo Nhi mấp máy môi, "Tôi đã lên xe rồi."
"Vậy thì tốt," Thích Trang cười nói, "Như vậy tôi yên tâm rồi."
Đàm Xảo Nhi cúi đầu, nhìn đôi giày cao gót màu đen dưới chân.
Vậy mà Vệ Biện còn chưa kịp nhận ra cô, cô đã rời khỏi MIAIDU.
"Thích tiên sinh, lần trước tôi có nói sẽ mời anh uống trà," cô nói, "Ngày mai… anh có rảnh không?"
Sắc mặt Từ Lương biến đổi, quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Thích Trang đứng trong góc tường lõm vào bên cạnh MIAIDU, ngọn lửa trên điếu thuốc trong tay hắn sáng rồi tối.
Hắn và Đàm Xảo Nhi có một sự ăn ý trong những lần "hẹn hò" định kỳ mỗi tháng, trao đổi quà cáp, tất cả đều làm để người lớn hai bên xem. Thích Trang chưa từng phản kháng chuyện này, mỗi tháng hai ba lần, mỗi lần hai ba tiếng, cô cũng hiểu chuyện, là một mỹ nhân, tất cả cộng lại chưa đầy một ngày, một ngày để đổi lấy sự yên bình trong cả tháng, nên hắn chưa từng chán ghét như lúc này.
Đúng, chán ghét.
Niềm vui khi bước ra khỏi MIAIDU bao nhiêu, thì giờ đây bực bội bấy nhiêu.
Hắn không cảm xúc đáp, "Đương nhiên rảnh, thời gian cụ thể, cứ để Đàm tiểu thư gửi cho tôi."
Đàm Xảo Nhi đáp một tiếng, lại bất ngờ nói, "Cảm ơn Thích tiên sinh đã gọi xe giúp tôi."
Thích Trang nhếch miệng, đôi mắt đen như đáy vực, "Đáng lẽ phải làm."
"Con gái ngoan không nên đến nơi này vào ban đêm."
Con gái ngoan không nên có ý định tiếp cận Vệ Biện.
Cúp điện thoại, Từ Lương nghe trọn vẹn toàn bộ quá trình, bĩu môi cười khẩy, "Da mặt Thích Trang đúng là dày thật, mấy năm trước cậu ta xúi giục biết bao nhiêu tiểu thư danh giá thức trắng đêm đi chơi, giờ quay ngoắt làm người tốt, bảo rằng để ý việc em đến nơi này vào ban đêm. Tin lời cậu ta không bằng tin lợn mẹ biết trèo cây, tất cả chỉ là giả vờ trước mặt em thôi."
Mắt Đàm Xảo Nhi ánh lên chút gì đó, "Ừm."Vệ Biện lên xe, đóng cửa lại, có người gọi anh.
Thích Trang từ trong góc bước ra, hai tay chống lên cửa xe, cúi người xuống, mắt ngập tràn ý cười, "Hai ngày tới định đi chơi ở đâu?"
MIAIDU rất chú trọng vệ sinh, nhân viên dọn dẹp mỗi ngày đều làm sạch từ trong ra ngoài. Để che đi mùi thuốc khử trùng, MIAIDU quanh năm ngập tràn trong mùi hương nước hoa thường dùng. Nhưng mỗi lần kết thúc, nơi này lại bị vương mùi thuốc lá, mùi rượu và vô số mùi hương hỗn tạp khác.
Vệ Biện đứng gần Thích Trang, không ngửi thấy mùi nào khác trên người hắn, chỉ có một mùi hương thoang thoảng. Trước đó đã từng ngửi qua, không ngờ vẫn còn giữ được đến giờ. Anh lạc đề, hỏi:"Cậu dùng nước hoa gì thế?"
"Thích à?" Thích Trang cong khóe miệng, "Ngày mai tặng cậu vài chai."
"Tôi đâu có nói là mai muốn gặp cậu." Vệ Biện nghe vậy nhướn mày, nửa cười nửa không nhìn hắn. "Thích Trang, cậu muốn gặp tôi đến vậy sao?"
Vẻ đắc ý hiển hiện, nơi khóe mắt chân mày đều rạng rỡ. Anh vắt chéo chân, muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo.
Nếu là trước hôm nay, Thích Trang đã thuận theo lời anh mà trêu chọc rồi. Nhưng giờ đây, hắn bỗng không muốn tỏ ra mình rất muốn gặp Vệ Biện. Bởi lẽ, trông anh chẳng có vẻ gì là sốt ruột muốn gặp hắn vào ngày mai cả.
"Ừm, bảo bối, tự luyến cũng là một loại tài năng." Cuối cùng hắn gật đầu, nghiêm túc khen ngợi.
Vệ Biện đáp lại bằng một tiếng "hừ" đầy lạnh nhạt, định kéo cửa xe lên. Thích Trang đặt tay lên cửa kính, nháy mắt với anh:"Cậu còn chưa nói hai ngày này định đi đâu chơi."
"Không đi đâu cả." Vệ Biện lười nhác đáp. "Sao hả, nếu tôi nói sẽ đi chơi, cậu định bám theo chắc?"
Thích Trang còn chưa kịp trả lời, người ngồi sau là Ngô Dương đã xen ngang:"Biện Biện, anh quên rồi à? Công viên giải trí của anh Khánh khai trương, bảo chúng ta ngày mai đến ủng hộ, tiện thể xem tối có thể lên sân khấu góp vui không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!