Chương 17: (Vô Đề)

Chuyên viên trang điểm lôi ra tất cả kỹ thuật đỉnh cao giấu dưới đáy hòm, tỉ mỉ hóa trang cho Vệ Biện.

Màn biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, còn sớm, nhưng cô ta đã đỏ mặt, tim đập thình thịch, cả ngón tay cũng run rẩy: "Anh Biện, mặc gì đây?"

Vệ Biện nhắm mắt lại: "Cô chọn đại cho tôi một bộ đi."

Vì Vệ Biện nói muốn nhảy, cả không khí trong phòng cũng trở nên căng thẳng, hơi nước bốc lên, nóng rát như lửa.

Chuyên viên trang điểm nuốt khan: "Được."

Với suy nghĩ muốn mang phúc lợi cho đám chị em, cô ta chọn cho Vệ Biện một bộ trang phục đơn giản nhưng cực kỳ mạnh mẽ, đầy tính xâm lược.

Áo ba lỗ đen, khi nhảy có thể thấp thoáng lộ ra cơ bụng và cơ ngực, bốt da cao cổ, quần dài bó sát nhét gọn vào bốt, vòng eo được thắt chặt, vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức mạnh và vẻ khỏe khoắn.

Vệ Biện nhận lấy bộ đồ, mở mắt nhìn vào gương: "Có hơi quá đáng đấy, cưng."

Trang điểm đậm đến mức đôi mắt ấy như hóa thành lưỡi dao sắc bén đòi mạng người ta.

Anh vốn thuộc dạng đẹp trai với từng đường nét rõ ràng, tự nhiên đã mang sẵn nét sắc bén, qua bàn tay của chuyên viên trang điểm, sự sắc bén ấy hóa thành một vẻ gian tà, khiến người khác run lên vì sợ.

"Nhưng mà cũng được," Vệ Biện lẩm bẩm, "có thể dọa tiểu thư nhà người ta chạy mất."

Chuyên viên trang điểm nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đang hiểu lầm gì về bản thân mình?

Nhưng khi đối diện với đôi mắt của Vệ Biện trong gương, cô ta không thốt được lời nào. Sức công phá quá lớn, khí chất quá mạnh mẽ, biết đâu anh Biện nói đúng thật, rất ít tiểu thư nhà lành nào chịu đựng nổi kiểu này.

Chỉ có những kẻ điên cuồng mới phấn khích thôi.

Giống như chuyên viên trang điểm đang sôi lên vì phấn khích đây XD...

Trời còn sớm, khi xe dừng lại, mặt Đàm Xảo Nhi vẫn còn nở nụ cười, Từ Lương từ phía bên kia xe bước xuống, vẻ mặt khó chịu: "Xảo Nhi, đây là nơi em nói nhất định phải đến tối nay à?"

"Đúng, chính là đây," Đàm Xảo Nhi gọn gàng đáp, "anh không thích thì giờ có thể về luôn."

Từ Lương: "Không, anh nhất định muốn xem ở đây có điều gì thu hút em đến vậy."

Anh ta nhíu mày nhìn quanh một vòng người qua lại, ánh mắt dừng lại phía trước: "Thích Trang?"

Thích Trang tựa vào tường, nét mặt thư thả, khóe miệng cong lên, rõ ràng là dáng vẻ đang đợi người. "Trùng hợp quá, Đàm tiểu thư."

Đàm Xảo Nhi thu lại nụ cười: "Thích tiên sinh."

Thích Trang đứng thẳng dậy, bước đến trước mặt Đàm Xảo Nhi dưới ánh nhìn địch ý của Từ Lương: "Nghe nói Đàm tiểu thư đã đặt chỗ trung tâm tốt nhất ở MIAIDU, trùng hợp là tôi chưa kịp đặt trước. Đàm tiểu thư không phiền nếu tôi ngồi chung chứ?"

Chỗ ngồi trung tâm là dãy sofa bọc da đen được bố trí thành hình chữ nhật dài. Không chỉ ba người họ, mà vào lúc đông nhất có thể ngồi lên đến hơn hai mươi người.

Nụ cười của Thích Trang rất ôn hòa, nhưng thái độ lại không cho phép từ chối, ẩn chứa ý lạnh mơ hồ.

Đàm Xảo Nhi siết chặt tay cầm túi xách, gật đầu: "Dĩ nhiên không phiền, Thích tiên sinh cứ tự nhiên."

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Từ Lương, người đã thích cô mấy năm, nhận thấy ngay sự miễn cưỡng của Đàm Xảo Nhi, lập tức khoanh tay, mỉa mai: " Thích thiếu gia lừng danh mà cũng có ngày không đặt được chỗ, nói ra người ta cười rụng răng mất thôi."

Thích Trang dường như lúc này mới để ý đến anh ta: "Ồ, vị này là?"

"…" Từ Lương: "Anh cố ý đúng không."

Thích Trang bật cười, mang chút xin lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy không nhận ra, anh là… Từ Lương tiên sinh phải không?"

Đàm Xảo Nhi bỗng lên tiếng: "Thích tiên sinh, trông anh có vẻ không vui?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!