Chương 1: (Vô Đề)

"Vệ Biện, cứu bọn tôi với!"

Máy phun sương đang tỏa hơi nước, ánh sáng lập lòe trong màn sương mờ ảo, mùi khói và hơi rượu quyện lại với nhau. Ở đây, hơn tám mươi phần trăm là đàn ông, bầu không khí tràn đầy mùi vị của hormone.

"MIAIDU", quán bar GAY lớn nhất ở thành phố H.

Bốn chàng trai đang nhảy ở bốn góc sân khấu, cơ ngực nở nang, đôi chân săn chắc, cơ thể uốn lượn theo điệu nhạc mạnh mẽ, tạo nên những đường cong gợi cảm và nóng bỏng. Không khí âm u tràn đầy sóng ngầm, khói mờ ảo, ánh sáng trắng chiếu lên cơ thể rám nắng của họ, tạo một lớp sáng xao động. Nhưng lúc này, không có mấy ai hướng ánh nhìn về phía họ.

DJ trên sân khấu nắm chặt micro, căng thẳng hô lớn về phía bên trái sân khấu: "Vệ Biện ——!"

Những nhịp trống mạnh mẽ xen lẫn trong âm nhạc sôi động, tiếng trống mỗi lúc một dồn dập, sắp sửa lên đến cao trào.

Một người nhảy lên từ phía bên trái sân khấu, động tác của anh lập tức bị ánh đèn bắt lấy, mái tóc vàng đằng sau chiếc mũ nhô lên theo chuyển động của anh, vẽ thành một đường cong gọn gàng trong không khí.

Tóc vàng! Bím nhỏ!

Là Vệ Biện!

Đám đàn ông chen chúc ở phía trước giơ cao cánh tay, trái tim họ đập liên hồi cùng với những tiếng hét chói tai, giọng la hét đến khản cả cổ, tay suýt chút nữa thì với lên cả sân khấu, nhiệt độ còn sớm hơn cả nhịp điệu của nhạc!

"Chết tiệt, Vệ Biện!"

DJ lập tức rút khỏi sân khấu, nhường chỗ cho Vệ Biện lên cứu nguy.

MIAIDU có ba ca sĩ thường trực luân phiên nhau làm việc, Vệ Biện và ban nhạc của anh không có lịch hôm nay, mà bình thường anh cũng chỉ biểu diễn cùng với ban nhạc của mình. Vì vậy, DJ trên sân khấu phải nói là cảm động đến mức muốn khóc khi Vệ Biện đồng ý ra cứu nguy lần này.

Vệ Biện kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai.

Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, áo ba lỗ và quần ngắn, đầu đội mũ lưỡi trai, chân mang giày thể thao, nhìn qua cũng đủ thấy là anh chẳng hề chuẩn bị gì đặc biệt.

Ít nhất, bảy phần số đàn ông trong hội trường trông còn diện hơn anh, nhưng Vệ Biện vốn chẳng cần phải chuẩn bị gì cả.

"HI," anh cầm micro lên, cố ý thở gấp gáp qua loa phóng thanh đầy gợi cảm và khiêu khích, truyền đến tai từng người một, "Mọi người sẵn sàng chưa?"

Đáp lại anh là những tiếng hét điên cuồng đủ để xé tung mái nhà.

Máy phun lửa xung quanh sân khấu và máy phun sương không ngừng phun, âm nhạc sôi động rền vang.

Ở vị trí trung tâm có một bàn VIP cực lớn, đây là chỗ ngồi tốt nhất của MIAIDU, ghế sofa bọc da đen mềm mại đặt thành hình vuông, trên bàn kính giữa ghế bày sẵn hoa quả và rượu.

Thông thường, nếu không có tranh giành, giá thuê chỗ ngồi này một đêm chưa đến năm nghìn.

Ngồi trên ghế sofa da đen, Thích Trang ôm sát bên mình một "tiểu thịt tươi," mắt không rời khỏi người trên sân khấu.

Vệ Biện đang rất "hăng," ném chiếc mũ lưỡi trai xuống. Mái tóc vàng óng của anh lấp lánh dưới ánh đèn, đuôi tóc lướt nhẹ qua má, để lộ một khuôn mặt chẳng thua gì các ngôi sao.

Tiểu thịt tươi buột miệng thốt lên một tiếng "a" ngắn ngủi.

Một đợt hét chói tai và hơi nóng không thể kìm nén nữa cuồn cuộn trào lên.

Đám người chen chúc bên dưới tranh nhau nhặt chiếc mũ vừa ném xuống.

MIAIDU – Mai Ái Độ, quán bar dành cho người lớn. Họ gọi đây là quán bar, nhưng người ta lại thích gọi nơi này là hộp đêm hơn. Những người đến đây phần lớn là gay, một phần nhỏ là lesbian, hủ nữ, và cả trai thẳng có chút tò mò.

Đến đây, chỉ có mục đích là vui chơi tới bến.

Vệ Biện đưa tay vuốt cổ mình, từ từ kéo xuống đến phần bụng, eo và hông nhẹ nhàng uốn éo, thả điện cho đám đông bên dưới, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ lười biếng.

Quyến rũ chết đi được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!