Đường Khởi cảm thấy tâm thần không yên, cái cảm giác này từ sáng sớm nàng ra ngoài thì có, khởi đầu nàng cảm thấy là chính mình đa nghi, nhưng đến Quý thị, nàng rất nhiều lần hồi tưởng lại ánh mắt sáng nay Quý Hâm Thư nhìn chính mình, càng nghĩ càng kỳ quái, đến mức sự tình không có làm xong nàng thì lập tức rời đi công ty, lái xe đi đến phía biệt thự.
Còn cách một khoảng cách nàng liền nghe được thanh âm của xe cảnh sát bấm còi, nghe thấy được mùi khét của lửa thiêu.
Tâm trạng Đường Khởi cả kinh, nàng đạp chân ga, nhìn địa phương bầu trời bốc lên khói đen, trong lòng đã có suy đoán.
Đợi đến Đường Khởi trở lại biệt thự, chỉ thấy vệ sĩ Quý Hâm Thư an bài đều là một mặt dáng dấp lo lắng, bọn họ cũng là giữa đường nhận được điện thoại của Đường Khởi chạy về, thì ra sáng sớm, Quý Hâm Thư liền cố ý đem tất cả mọi người đuổi đi, chỉ vì một trận chào cảm ơn này.
Hiện trường loạn một nùi, xe cứu hỏa phái hai mươi chiếc xe tiến hành dập tắt lửa, cả tòa biệt thự từ trong ra ngoài bốc lên lửa lớn ngập trời, mùi khói dày đặc bị sặc Đường Khởi đau họng, nàng lại từ đầu đến cuối không chịu rời xa.
Lúc này, mấy chiếc xe đứng ở cách đó không xa, nhìn Tống Ngôn Khê vẻ mặt vội vàng từ trên xe bước xuống, Đường Khởi đoán được nàng sẽ tìm đến, lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như thế.
"Thư ký Đường, ta cần ngươi cho ta một lời giải thích." Tống Ngôn Khê không nghĩ tới sự tình có manh mối, sẽ ở lúc này bất ngờ phát sinh chuyện như vậy.
Vừa rồi nàng nhận được điện thoại của Quý Hâm Thư, bên kia điện thoại không có âm thanh, chỉ có thể nghe được một chút tiếng thiêu đốt, Tống Ngôn Khê cảm giác được cú điện thoại này khác thường, nàng lập tức báo cảnh sát, đồng thời vận dụng thế lực của Tống gia, phái hai mươi chiếc xe báo cháy đến.
May mà Tống Ngôn Khê không có đoán sai, Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ xác thực xảy ra chuyện.
Nàng bây giờ còn không hiểu nguyên nhân Quý Hâm Thư che giấu tung tích của Quý Thanh Cừ, cùng nàng ở nơi này, nhưng bây giờ chủ yếu nhất là cứu người, còn về đến cùng phát sinh cái gì, nàng căn bản không tâm tư suy nghĩ.
"Tống tổng, người của chúng ta theo tiếng chuông báo cháy đi vào, bên trong giám sát được hai dấu hiệu sinh mệnh, một người trong đó vô cùng yếu ớt, chúng ta chuẩn bị đem tường phá tan, xin bảo đảm rời xa." Người của Tống Ngôn Khê từ ống nói điện thoại phát tới tin tức, Tống Ngôn Khê dặn dò bọn họ bất luận như thế nào phải đem người cứu ra.
Cũng không lâu lắm, căn nhà thiêu đốt bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó, mặt tường bị chùy thép to lớn đập phá, mắt thấy Quý Hâm Thư Quý và Quý Thanh Cừ mang trên mặt máy hô hấp bị người mang ra đưa lên xe cứu thương, Tống Ngôn Khê lúc này mới phát hiện quần áo sau lưng mình đều bị mồ hôi làm ướt.
Xe cứu thương đưa hai người đến bệnh viện gần nhất, hai người bởi vì ở khu bén lửa rất lâu, trong cơ thể hít vào lượng lớn khói độc, thân thể của Quý Thanh Cừ đúng là không có một chút xíu ngoại thương, cánh tay phải của Quý Hâm Thư bị vết bỏng, thêm nữa hít vào khói độc quá nhiều, không có thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
Hai người cứ như vậy từ đám cháy được cứu ra, có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh.
Ngồi ở khu vực chờ, Tống Ngôn Khê sờ sờ túi, lấy ra một điếu thuốc, hoảng hốt nghĩ tới đây là bệnh viện, lại đem thuốc dụi tắt.
Nàng nhìn thấy Đường Khởi bên cạnh đồng dạng bởi vì nghĩ mà sợ không hòa hoãn lại, xem ra đối phương cũng đối với hôm nay phát sinh hỏa hoạn rất bất ngờ, thế nhưng liên quan với chuyện của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ, đối phương khẳng định biết chút ít gì.
Người của Tống Ngôn Khê mới vừa cùng nàng nói tình huống tìm tới Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ, hai người nằm ở bên trong một cái lồng, trên chân bị dây khóa trói cùng nhau.
Bọn họ dùng kìm đem dây khóa cắt ra, suýt chút nữa thì lãng phí thời gian cứu người tốt nhất.
Trong phòng không có dấu vết người khác từng đến, ở dưới thân Quý Hâm Thư là một nút ấn, cũng là cơ quan gây ra trận hỏa hoạn này.
Ai cũng có thể nhìn ra, người chế tạo trận hỏa hoạn này chính là bản thân Quý Hâm Thư, cô đút cho Quý Thanh Cừ uống thuốc mê, mục đích chính là để hai người đồng thời chôn thây biển lửa.
Hiểu rõ chân tướng của sự việc, Tống Ngôn Khê thì càng thêm không thể nào hiểu được hành động của Quý Hâm Thư, tại sao cô phải đem Quý Thanh Cừ nhốt lại? Lại tại sao muốn cùng Quý Thanh Cừ chết chung? Tống Ngôn Khê không có nghe nói Quý gia xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, mà Quý Hâm Thư quan tâm và thương yêu đối với Quý Thanh Cừ nhiều năm như vậy không phải giả, rốt cuộc là chuyện gì, sẽ để Quý Hâm Thư làm đến mức độ này?
"Thư ký Đường, ngươi không có gì muốn giải thích sao? Hai người bọn họ, một là tỷ tỷ ta từ nhỏ quen biết, một người khác là bạn chí thân của ta, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta có quyền lợi biết rõ chân tướng sự thật." Tống Ngôn Khê cau mày nhìn Đường Khởi, người sau nghe được chất vấn của nàng, tâm trạng hơi đau.
Kỳ thực nàng cũng không hiểu Quý Hâm Thư làm sao sẽ quyết tâm lại quyết tuyệt như thế, nàng thân là người ngoài cuộc có thể nhìn ra Quý Thanh Cừ đối với cô không phải không hề xúc động, nhưng mà..
Cuối cùng Quý Hâm Thư vẫn là chọn một con đường không quay đầu lại như vậy.
Một mặt, Đường Khởi cảm tạ Tống Ngôn Khê, nếu như không phải đúng lúc báo cảnh sát, e sợ hai người hiện tại đã không còn.
Nhưng mặt khác, nàng làm thuê cho Quý Hâm Thư, cho nên nàng không có tư cách nói với Tống Ngôn Khê việc tư của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ, đặc biệt là chuyện này còn dính đến tình cảm của hai người.
"Tống tổng, ta cảm tạ ngươi cứu đại tiểu thư và nhị tiểu thư, nhưng liên quan với chuyện của các nàng, ta không có cách nào bàn giao với ngươi, chuyện này ngươi có thể dò hỏi nhị tiểu thư, Quý thị bên kia ta còn cần phải đi bận, trước hết rời khỏi." Đường Khởi để lại mấy người ở đây, mà chính nàng không thể không đi Quý thị an ủi người của hội đồng quản trị, hỏa hoạn lần này huyên náo không nhỏ, đã có truyền thông không căn cứ tra được manh mối, Đường Khởi không hy vọng sau khi Quý Hâm Thư tỉnh lại Quý thị trở nên hỏng bét, tình huống bây giờ chỉ có thể do nàng xử lý.
Sau khi Đường Khởi đi không bao lâu, Quý Thanh Cừ và Quý Hâm Thư từ phòng cấp cứu được đẩy ra.
Tống Ngôn Khê đầu tiên là đi nhìn Quý Hâm Thư, so với Quý Thanh Cừ, tình huống của cô càng bết bát một ít.
Cô hít vào quá nhiều khói đặc, sặc hỏng lá phổi và cuống họng, hiện tại chỉ có thể an bài ở phòng cô lập bệnh nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!