Chương 8: (Vô Đề)

"Thanh Cừ, người kia vừa rồi.." Tống Ngôn Khê rời khỏi không lâu, Quý Hâm Thư đứng bên người Quý Thanh Cừ, cô vốn là ở bên bờ biển đợi Quý Thanh Cừ trở về, nhưng hơn nửa ngày rồi chưa thấy người, lo lắng nàng xảy ra chuyện thì nhịn không được tìm tới.

Còn cách một khoảng cách Quý Hâm Thư thì thấy có người đang sờ chân của Quý Thanh Cừ, mà Thanh Cừ lại không có nửa điểm phản cảm.

Cô cưỡng chế tức giận đi tới, nhưng mà chưa đợi cô đi qua thấy rõ người kia là ai, đối phương bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.

"Tống Ngôn Khê đó, tỷ tỷ quên cậu ấy rồi sao?" Quý Thanh Cừ nhắc đến Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư nhớ lại một phen, xác thực nghĩ đến người như vậy.

Nhưng mà, càng khiến cô không cách nào quên, lại là cảnh Tống Ngôn Khê vừa rồi sờ Quý Thanh Cừ.

Trên mặt Quý Hâm Thư mang theo nụ cười nhạt gật gật đầu, giả vờ lơ đãng sờ qua chân của Quý Thanh Cừ, giống như là muốn xóa đi dấu vết của người khác sờ qua.

Vừa rồi cảnh kia chói mắt quá mức, nghĩ đến Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư cong lấy khóe miệng, con ngươi đen tối.

Tống Ngôn Khê cái khúc nhạc dạo ngắn này không thể ảnh hưởng hai người, họ mua được bia đá trở lại, sau khi uống qua đã là buổi trưa.

Nước biển trong suốt bị ánh mặt trời chiếu đến mức rất ấm, Quý Thanh Cừ đem áo khoác cởi xuống đưa cho Quý Hâm Thư, liền muốn xuống nước bơi lội.

Quý Hâm Thư cười tiếp nhận, cô không có dự định xuống nước, cũng chỉ là đứng bên bờ cát, mỉm cười nhìn nàng.

Quý Thanh Cừ làm mấy cái động tác nóng người, nhảy vào trong biển.

Nói đến, hai người bọn họ ở trên rất nhiều chuyện phân công đúng là rõ ràng.

Quý Thanh Cừ từ nhỏ đã hoạt bát, yêu thích bơi lội tập thể hình, những năm này vẫn không sa sút.

Quý Hâm Thư khá là điềm đạm nho nhã, thích xem sách, sau khi làm việc cũng là làm công ở Quý thị, trái ngược lại cũng không có nóng lòng vận động như vậy.

Dáng người của Quý Thanh Cừ rất đẹp, tư thế bơi lội tương đồng với đại đa số người, nàng so với người khác muốn làm đến đẹp gấp mấy lần.

Nước thấm ướt tóc dài màu mật trà của nàng, nàng bơi một lúc, cười xoay người lại phất tay với chính mình.

Quý Hâm Thư không nhịn được cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng chụp xuống bức ảnh, đem nụ cười đẹp đẽ của Quý Thanh Cừ bảo tồn lại.

Sau khi Quý Hâm Thư chụp xong, thấy được Quý Thanh Cừ lại lặn trở về, cô lật tới những bức hình vừa rồi kia cẩn thận thưởng thức, sau một lát liền nghe được xung quanh trở nên ồn ào lên.

Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Thanh Cừ không biết lúc nào mất bóng dáng rồi, vừa rồi người còn bơi lội ở gần đó, vào lúc này lại không thấy.

Tâm trạng của Quý Hâm Thư cả kinh, cô nghe nói chuyện có người ở trong biển bơi lội bị tảo biển quấn quanh chết chìm, cô biết kỹ năng bơi của Quý Thanh Cừ tốt, thế nhưng xảy ra tai nạn gì, cũng là hết cách.

Phía sau lưng Quý Hâm Thư thì chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô không lo được nhiều như vậy, vội vàng cởi giày ra đi vào trong nước, hướng về phía nơi Quý Thanh Cừ vừa biến mất bơi qua.

Quý Hâm Thư cũng không phải hoàn toàn không biết bơi, chỉ là hơi thở của cô ngắn, không biết làm đến đổi hơi trong nước, căn bản không có cách nào như người khác bơi lội ở trong nước thời gian dài như vậy.

Cô nhanh chóng bơi đến chính giữa, trong lòng lo lắng và lo âu để cô mất chừng mực, hai chân quá lâu không vận động lại vào lúc này chuột rút.

Quý Hâm Thư biết rõ tình huống chuột rút ở bên trong nước rất nguy hiểm, cô nhíu chặt lông mày, nỗ lực tìm Quý Thanh Cừ, nhưng mà đi vòng một vòng cũng không thể tìm được người, hai chân cũng không có cách nào cử động nữa.

Sắc mặt Quý Hâm Thư trắng bệch, bởi vì căng thẳng sặc nước, lần này thì sặc vào trong cổ họng, cô cảm thấy khoang ngực bị đè ép đến khó chịu, ý thức cũng dần dần rời rạc lên.

Ngay vào lúc này, một người từ phía sau ôm lấy cô, kêu về lại ý thức của Quý Hâm Thư.

Cô khó khăn nhìn lại, ngay sau đó, tầm mắt đen kịt một màu, cứ như vậy hôn mê rồi.

Quý Thanh Cừ đem Quý Hâm Thư từ trong biển dẫn ra, dù cho đã lên bờ vẫn là lòng còn sợ hãi.

Vừa rồi nàng bơi tới nơi khác, cho rằng Quý Hâm Thư biết, thì không có nói với cô.

Ai biết nàng bơi lên bờ, lại thấy được giày của Quý Hâm Thư ngổn ngang đặt ở kia, hỏi người bên cạnh, lại nói Quý Hâm Thư mặc quần áo thông thường xuống nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!