Chương 26: Vị Trí Kia Vốn Nên Là Của Mình

Quý Thanh Cừ một giấc ngủ đến rất an ổn, vốn là nàng chỉ là dự định nghỉ ngơi một lúc với Quý Hâm Thư, chính mình ngược lại ngủ cả buổi chiều.

Nhìn khóe miệng nàng cong lên, ở trong mộng đều giống như là dáng dấp đang cười, Quý Hâm Thư dùng tay chống đầu, chuyên chú nhìn chăm chăm nàng.

Lúc này, điện thoại đặt ở trên đầu giường của Quý Thanh Cừ đang chấn động, Quý Hâm Thư cầm điện thoại di động lên, dùng vân tay của mình mở khóa, sau khi phát hiện người gọi đến là Trương Minh, không chút do dự mà nhấn tắt.

Cô không hy vọng bất cứ người nào tới quấy rầy mình và Thanh Cừ, đặc biệt là Trương Minh.

Nhìn ghi chép cuộc gọi nhỡ kia, Quý Hâm Thư xóa đi, do dự một chút, lại đem số điện thoại của Trương Minh đưa vào trong danh sách đen.

Làm tốt những thứ này, Quý Hâm Thư đem điện thoại di động một lần nữa để về chỗ cũ.

Đô Đô ở một bên đã tỉnh rồi rồi, nàng tựa hồ rất dính lấy Quý Thanh Cừ, mới tỉnh lại thì ném đi món đồ chơi mèo trong lồng ngực, chạy đến bên người Quý Thanh Cừ dùng chút tường thịt nhẹ nhàng sờ đầu nàng.

Dù là đối phương là mèo con, Quý Hâm Thư vẫn có một loại cảm giác bảo vật của chính mình bị người khác ngấp nghé.

Cô đứng dậy sờ sờ đầu mềm mại của con mèo nhỏ, đem Đô Đô ôm lên.

Mèo con bỗng nhiên mất đi cảm thấy hứng thú, đạp hai cẳng chân, "Meo meo" Gọi về phía Quý Hâm Thư.

"Xuỵt..

Thanh Cừ còn đang ngủ, đừng đánh thức nàng được không?" Quý Hâm Thư nhìn Đô Đô, đem nàng ôm vào trong ngực đi tới dưới lầu.

Cô đem đồ ăn vặt mèo mở ra đút cho nó, nhìn tiểu gia hỏa trong nháy mắt thì quên đi Quý Thanh Cừ, ở trước mặt mình ăn đến rất ngon, đề phòng trong mắt của Quý Hâm Thư biến mất mấy phần, chuyển biến thành ý cười nhợt nhạt.

Quý Hâm Thư đối với những động vật nhỏ này không có hứng thú, nhưng cũng không đại biểu cô chán ghét chúng nó, cô chỉ là không thích có bất kỳ sinh vật nào ngoại trừ chính mình ra tiếp cận Thanh Cừ, chỉ thế mà thôi.

Cõi đời này rất nhiều sinh vật đều là dễ quên như vậy, rõ ràng một giây trước còn luôn miệng nói yêu thích, một giây sau cũng sẽ bị những sự vật khác hấp dẫn sự chú ý.

Chính mình là không giống, trong mắt của cô, trong lòng của cô, toàn bộ thế giới của cô cũng chỉ có một mình Thanh Cừ.

Đồng dạng, cô cũng không cho phép người hoặc vật khác, chiếm cứ vị trí trong lòng Thanh Cừ.

"Đừng dựa gần Thanh Cừ nữa có được hay không? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi, ngoại trừ Thanh Cừ." Quý Hâm Thư ôm Đô Đô, dùng món đồ chơi mèo chọc nàng.

Tiểu gia hỏa hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm món đồ chơi nhảy nhót tưng bừng, tay Quý Hâm Thư chống lấy bên đầu nhìn nó, cười khẽ vài tiếng, tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nó.

Quý Hâm Thư chỉ có thể phân ra một số ít thời gian cho Đô Đô, cô còn có rất nhiều công việc phải xử lý.

Sau một lát, Quý Hâm Thư đem đồ chơi thả xuống, cầm lấy văn kiện trước đó chưa xử lý xong, nụ cười trên mặt dần dần tản đi, khôi phục lãnh đạm và chăm chú trước sau như một.

Đến buổi tối, Quý Thanh Cừ cuối cùng tỉnh lại, nàng không nghĩ tới chính mình chỉ là "Ngủ cùng" mà thôi, so với Quý Hâm Thư ngủ đến thời gian còn lâu hơn.

Nàng ngại ngùng từ trên giường ngồi dậy, Quý Hâm Thư ở bên ngoài đã sớm bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Đô Đô nằm nhoài bên trong ổ mèo của nàng, sau khi thấy được chính mình theo bản năng mà muốn đi qua, lại đem móng vuốt nhỏ rụt lại.

"Tỷ, buổi tối ăn cái gì?" Quý Thanh Cừ đi tới nhà bếp, từ phía sau ôm lấy Quý Hâm Thư, cái ôm đột nhiên xuất hiện để Quý Hâm Thư cong khóe miệng, cô thả lỏng thân thể, tựa ở trong lòng Quý Thanh Cừ.

"Chị làm canh thịt bò em thích, còn có mấy thứ món ăn đơn giản, lập tức liền có thể ăn rồi." Trù nghệ của Quý Hâm Thư tuy không sánh được bên ngoài, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.

Hai người ở trên chuyện làm cơm rất ít sẽ thuê người, bình thường không thời gian làm cơm đều sẽ trực tiếp đặt món ăn, mà Quý Hâm Thư có thời gian sẽ tự mình xuống bếp.

Quý Thanh Cừ xòe tay tính toán, hình như cũng rất lâu không ăn được thức ăn Quý Hâm Thư đích thân làm rồi, tâm tình nàng rất tốt mà đem Đô Đô ôm vào trong ngực, con mèo nhỏ "meo meo" kêu hai tiếng.

Lúc này, Quý Hâm Thư từ phòng bếp đi ra, bưng hai món ăn trước đặt ở trên bàn, cô rũ con mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Đô Đô trong lồng ngực Quý Thanh Cừ.

Tiểu gia hỏa cảm nhận được tầm mắt lãnh ý kia, chợt run lên một cái.

Nàng dùng tường thịt nhỏ đạp tay của Quý Thanh Cừ, lập tức thì nhảy ra ngoài, trở lại bên trong ổ nhỏ của chính mình nằm yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!