"Đại tiểu thư, bác sĩ nói cô tốt nhất vẫn là ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày nữa." Đường Khởi từ bên ngoài mua đồ vật trở lại, đứng ở bên giường Quý Hâm Thư.
Nàng là thuộc hạ, cũng không có tư cách đề xuất ý kiến, chỉ là Quý Hâm Thư buổi chiều hôm nay thì luôn yêu cầu về nhà an dưỡng, Đường Khởi không dám nói gì, cũng không dám không tôn trọng chỉ thị của cô.
Đương nhiên, cái gọi là về nhà an dưỡng của Quý Hâm Thư, cũng không phải về nhà của cô và Quý Thanh Cừ, mà là biệt thự trước đó cô ở một mình.
"Đường Khởi, tình huống thân thể của chính tôi tôi biết, tai nạn xe cộ lần này không tính nghiêm trọng, tôi không thích mùi vị của nơi này, về nhà nghỉ ngơi là giống nhau, thủ tục xuất viện làm xong rồi chưa?" Quý Hâm Thư tựa ở bên giường, cầm trong tay văn kiện không xem xong.
Trên mu bàn tay cô tràn đầy vết ứ đọng màu xanh tím do kim truyền dịch đâm ra, lớp da của Quý Hâm Thư rất yếu đuối, thêm vào nguyên nhân màu da quá trắng, luôn là có thể rất dễ dàng ở trên da lưu lại dấu vết.
"Vâng, đã làm xong cho cô rồi."
"Thu thập một chút, chuẩn bị đi thôi."
Quý Hâm Thư nói xong, hơi chống lên thân thể, để Đường Khởi đem áo khoác khoác lên trên người mình, cô chậm rãi đi xuống giường, bước chân còn không có bước ra, cửa lớn của phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Nơi này là phòng bệnh VIP, người bình thường căn bản không thể xông tới, Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, mặt lạnh đến nhìn người đến, ở khi nhìn thấy mặt của Quý Thanh Cừ, trong nháy mắt trở nên hoảng loạn luống cuống.
Trên khí thế dường như quả cầu khí bị đâm thủng, như bãi nước.
Đường Khởi cũng không nghĩ tới Quý Thanh Cừ bỗng nhiên bỗng nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện, ba người cứng ngắc ở tại chỗ, vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải.
"Thanh Cừ, sao em lại tới đây?" Vẫn là Quý Hâm Thư hồi phục tinh thần trước, cô chậm rãi ngồi trở lại trên giường, nhìn gương mặt của Quý Thanh Cừ, ôn nhu nói.
Cô mới nói xong, Quý Thanh Cừ liền đạp giày cao gót, nhanh chóng đứng ở trước mặt mình.
Thân thể của nàng có chút run rẩy, ngay cả hơi thở đều mang theo co quắp tức giận quá độ.
Quý Hâm Thư biết rõ Quý Thanh Cừ đang tức cái gì, cô chỉ là không hiểu, rốt cuộc là ở đâu lọt tiếng gió, mới để cho Thanh Cừ tìm tới nơi này.
"Quý Hâm Thư, chị có thể giải thích cho em một chút đến cùng phát sinh cái gì không? Tại sao chị lâu như vậy không trở về? Lại tại sao, chị gạt em nói làm việc, kết quả chị lại nằm ở trong bệnh viện? Tỷ, em là em gái của chị, cả chuyện chị nằm viện lớn như vậy cũng muốn giấu em sao?" Quý Thanh Cừ không thể tin nhìn Quý Hâm Thư, biểu tình trên mặt từ phẫn nộ chuyển thành bi thương, có lẽ bởi vì tâm tư quá mức hỗn loạn, đã biến thành mờ mịt và khổ sở.
Kỳ thực, từ sau lúc Quý Hâm Thư lấy danh nghĩa làm việc hết mấy ngày không gặp mặt với mình, Quý Thanh Cừ thì mơ hồ cảm giác được không đúng.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng là tỷ tỷ bởi vì sao đang trốn chính mình, bởi vì không tìm được nguyên nhân, liền bỏ đi suy đoán này.
Ngày hôm qua nàng nhận được điện thoại của Quý Hâm Thư, nghe cô nói lập tức liền sẽ trở về, chỉ có bản thân Quý Thanh Cừ mới biết, sau khi nàng nghe được thanh âm của Quý Hâm Thư có bao nhiêu vui vẻ.
Vừa rồi ở dưới lầu thấy được Đường Khởi, hoài nghi trong lòng nàng làm cho nàng đi theo lên, không nghĩ tới thì thật sự ở đây thấy được Quý Hâm Thư.
Năm ngày không gặp, Quý Hâm Thư so với trước tiều tụy rất nhiều, cô ăn mặc một thân váy ngủ màu trắng, tựa ở trên giường bệnh của bệnh viện.
Cô nhìn lên không suy yếu như vậy, thậm chí còn đang xử lý chuyện của công ty, nhưng Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư như vậy, lại cảm thấy sau một khắc cô sẽ hóa thành ánh sáng màu trắng biến mất ở trước mắt mình.
Quý Thanh Cừ đã từng có thời kì phản nghịch, nàng của khi đó cũng là kêu thẳng tên của Quý Hâm Thư, nhưng mà sau khi lớn lên hiểu chuyện rồi, nàng thì không có trực tiếp từng kêu tên đầy đủ của Quý Hâm Thư nữa.
Quý Thanh Cừ mắt đỏ nhìn cô, Quý Hâm Thư cũng đồng dạng nhìn sang, từ trong mắt của tỷ tỷ, Quý Thanh Cừ không nhìn thấy chột dạ và hối hận, cũng chỉ thấy được hổ thẹn.
"Thanh Cừ, xin lỗi, là tỷ tỷ lừa em, trước đó bận rộn công việc, không có thời gian về nhà là thật, đi công tác là giả.
Ngày hôm qua chị xảy ra tai nạn xe, bị chút vết thương nhẹ, bởi vì không muốn em lo lắng, cho nên không có nói cho em biết." Thanh âm của Quý Hâm Thư bình tĩnh trước sau như một, đem tai nạn xe miêu tả đến nhẹ như mây gió, đặc biệt là cô đem thương thế nói thành vết thương nhẹ, Quý Thanh Cừ nghe xong càng là tức giận.
"Quý Hâm Thư, em là gì của chị?" Quý Thanh Cừ từ trên cao xuống mà nhìn Quý Hâm Thư, ưu thế của chiều cao và phẫn nộ làm cho nàng vào lúc này nhìn qua khí thế mười phần.
Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, rồi lập tức như ốc sên mà đem đầu rụt về.
Dáng dấp khiếp đảm kia có thể nói trước đây chưa từng thấy, nếu như không phải vào lúc này tận mắt nhìn thấy, Quý Thanh Cừ căn bản là không có cách tưởng tượng tỷ tỷ nhà mình sẽ lộ ra tư thái này, quả thực thì như chó con bị bắt nạt.
Nàng nhìn thấy trên tay con người này quấn quít lấy băng gạc, cũng thấy được dáng vẻ vừa rồi khi cô đứng dậy còn muốn Đường Khởi đỡ, nếu như cái này vẫn tính vết thương nhẹ, vậy cái gì mới là vết thương nặng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!