Chương 17: (Vô Đề)

17.

Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Thiên giới.

Tận chân trời là từng tia lôi điện tím ngắt gào rú, nơi này chính là chiến trường xưa của trận đại chiến giữa Thần và Ma — Đoạn Vân Nhai.

Ta bị trói chặt hai tay, đứng bên mép vực. Phía đối diện là ba kẻ: Trạch Việt, Thanh Chi, và Gà Tinh.

editor: bemeobosua

Trên người Trạch Việt, dấu vết bị lôi kiếp thiêu đốt vẫn chưa tan; cổ Thanh Chi đã gãy, vậy mà nàng ta vẫn sống lay lắt trong một tư thế quái dị.

Nàng ta gào lên với Trạch Việt:

"Lấy tiên cốt của ả mau! Ta sắp không trụ nổi nữa rồi!"

Trạch Việt chau mày nhìn ta, rút ra một lưỡi d.a. o sáng loáng.

"Phạn Âm, đừng trách ta."

Ta nhìn theo luồng kim quang từ thân thể mình bay về phía Nam, lại nhìn Trạch Việt mà nở nụ cười khiêu khích:

"Vậy thì ngươi lấy thử xem?"

Dao bén rạch qua da thịt, ta lại chẳng thấy đau.

Ta chỉ chăm chú thưởng thức gương mặt của Trạch Việt, từ tự tin, chuyển sang ngơ ngác, rồi dần kinh hoàng.

Ta bật cười thành tiếng.

Giấc mộng dai dẳng quấn lấy ta rốt cuộc đã thay đổi.

Ta là Phạn Âm thượng tiên, đời nào cam tâm làm nền cho kẻ khác?

Thanh Chi mắt đỏ rực, điên loạn hét lớn:

"Tiên cốt đâu? Lưu Ly tiên cốt đâu rồi?!"

Sắc mặt Trạch Việt tối sầm như đáy nồi. Hắn nắm lấy cổ tay ta, dò xét mạch tượng.

Phát hiện ra điều gì đó, hắn nghiến răng, gần như muốn bóp gãy xương ta:

"Phạn Âm! Ngươi…"

Ta cười ha hả:

"Thế nào? Thượng thần Trạch Việt, còn lấy nổi tiên cốt không?"

"Vì sao? Phạn Âm, nói cho ta biết tại sao!"

Nhìn Trạch Việt điên cuồng gào thét, ta lại muốn hỏi ngược:

"Vì sao?"

Trước khi mộng cảnh kia xuất hiện, ta cũng từng thật lòng với hắn.

Thế nhưng vì sao, hắn lại trở nên tàn nhẫn như thế này?

Trạch Việt trầm mặc một lúc, giơ hai ngón tay cái và trỏ lên, ra hiệu một khoảng cách:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!