Chương 10: (Vô Đề)

10.

Từ hôm đó trở đi, ta thường xuyên ở bên Cố Phỉ.

Chuyện chỗ ở, cả hai đều ăn ý không nhắc tới. Vẫn là ta nằm giường, hắn ngủ đất như cũ.

Ban ngày hắn bị sai làm việc, ta thường chạy đến bên cạnh buôn dưa đôi câu, có người khác tới thì lập tức ẩn thân.

Thỉnh thoảng có kẻ muốn lấy hắn ra làm trò tiêu khiển, ta lại tiện tay giở chút tiểu pháp thuật, hù cho bọn chúng bỏ chạy.

Dù sao thì thân phận cũng đã lộ gần hết trước mặt hắn rồi, lười giấu nữa cho mệt.

Hôm nay, sau chuỗi tặng phẩm gồm trâm hoa đào, vòng ngọc tím, son môi… ta lại nhận được thêm một món quà nho nhỏ từ Cố Phỉ, một chiếc túi thơm thêu tay do chính hắn làm.

Tuy không hiểu vì sao trên túi lại thêu hai con ngỗng to chà bá, nhưng ta vẫn lần đầu tiên được người tặng cho món đồ kiểu này, trong lòng hơi thấy vui vui.

Đang ngắm nghía túi thơm dưới ánh mặt trời, bỗng một chiếc lá vàng xoay tròn rơi xuống, nhẹ nhàng đáp bên chân.

"Lá rụng rồi à… khoan đã, bây giờ là tháng mấy rồi?!"

Ta lập tức nhẩm tính, rồi giật mình kinh hãi:

"Cái gì? Đã trôi qua hai tháng nữa rồi sao!"

Tuy trên trời thời gian trôi khác dưới phàm gian, nhưng ta xuống đây đã lâu như vậy, e rằng các tỷ muội trong Tư Âm điện đã phát hiện ra ta mất tích.

Chuyện tỷ muội như Cầm Ngữ, Vãn Ca phát hiện thì cũng đành chịu, nhưng… vụ ta phá tiên cốt thì tuyệt đối không thể để ai ngoài cuộc biết được.

Cho nên, càng không thể để người khác phát hiện ra Tư Âm điện chủ lén lút hạ phàm!

Không còn thời gian nữa rồi.

Ta tức thì hóa thành một làn khói nhảy lên tầng mây, quyết định phải đi xa hơn một chút để tìm mục tiêu mới.

…À, đúng là ta từng nói thích Cố Phỉ.

Nhưng giờ phút này, thời gian gấp rút lắm rồi!

Huống hồ gần hai tháng nay, ta với Cố Phỉ ở chung vô cùng hòa thuận.

Đêm khuya từng trò chuyện thâu canh, thậm chí còn cùng nhau luận về âm luật, ta lại thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn vài chiêu đàn tranh.

Chúng ta thân thiết đến mức ấy… giờ mà mở miệng đòi hắn làm chuyện "thế này thế nọ", chẳng phải rất kỳ quặc sao!

Lần nữa quay lại phòng Cố Phỉ, đã là năm ngày sau.

Ta vừa từ phương Tây trở về, đi qua không ít quốc gia, ngay cả mỹ nam mỗi nơi cũng đều mang phong vị riêng.

Chỉ tiếc... vẫn chưa tìm được mục tiêu thích hợp.

Có lẽ lần sau phải đi xa hơn chút nữa.

Vừa nghĩ vừa quen tay trèo cửa sổ vào phòng, động tác mượt mà như chuột thành tinh.

Đột nhiên, một ánh nến sau lưng ta lặng lẽ bùng lên, chiếu sáng dáng người Cố Phỉ đang ngồi bên giường, bất động như tượng.

editor: bemeobosua

Gương mặt tuấn tú thường ngày, giờ phút này lại mang vẻ âm trầm khiến người ta rợn gáy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!