Ba người gặp nhau ở một nhà hàng tư nhân tên là "Nhã Hưng", trong nhà hàng cũng giống như tên, yên tĩnh tao nhã, không có nhiều khách, mỗi phòng ăn riêng đều kín đáo, rất thích hợp để nói chuyện công việc.
Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt ngồi đối diện Thiệu Chi Hành.
Thiệu Chi Hành liếc nhìn anh rồi thân thiết đưa menu cho Trì Nguyệt: "Tôi không biết cô thích ăn gì nên không chọn. Chờ cô đến tự chọn."
Anh đến đây từ sớm, vừa uống trà vừa chờ bọn họ.
Trì Nguyệt cũng thấy hơi ngại, vốn dĩ Thiệu Chi Hành chỉ hẹn một mình cô, vậy mà cô còn dẫn theo một "cái đuôi", còn là một "cái đuôi" xấu tính.
Trì Nguyệt khẽ cảm ơn, chọn hai món trên menu rồi chuyển sang cho Kiều Đông Dương.
"Anh Kiều, anh xem muốn ăn cái gì?"
Cách gọi "anh Kiều" này khá khách sáo và xa cách, ít nhất Kiều Đông Dương thấy là như thế.
Anh lạnh lùng nhìn Trì Nguyệt, khóe môi cong lên: "Em chọn giúp tôi đi. Em chọn gì tôi cũng thích."
Trì Nguyệt: "..."
Thiệu Chi Hành nhìn qua nhìn lại hai người họ.
Trì Nguyệt lườm anh, ra hiệu anh tự chọn đồ ăn, Kiều Đông Dương lại chỉ dịu dàng nhìn cô.
Cô hơi xấu hổ, đã đâm lao đành phải theo lao.
Trì Nguyệt cúi đầu đọc từng tên món ăn, hỏi xem Kiều Đông Dương có thích không, anh đều nói "thích, cũng được". Thế là không cẩn thận "thích" rất nhiều món.
Đến khi đồ ăn được đưa lên, Kiều Đông Dương nhìn một vòng, cười nói: "Em không thèm tiết kiệm cho anh Thiệu, chúng ta đang đi cướp của nhà giàu à?"
Hả!?
Trì Nguyệt hơi giật mình, không phải Kiều Đông Dương mời sao?
Sao lại biến thành Thiệu Chi Hành mời rồi?
Một tên phá của ngày nào cũng tìm cách phá sản trong truyền thuyết, vậy mà lại keo kiệt thế này, có tức không chứ?
Trì Nguyệt không tiện bệnh người ngoài ở trước mặt anh, dù biết đồ ăn trong nhà hàng này không rẻ nhưng vẫn cắn răng quyết định.
"Hôm nay tôi mời. Mọi người đừng khách sáo."
Cô đã khiến Thiệu Chi Hành khó xử, không thể để người ta bỏ tiền túi nữa...
"Sao vậy? Không phải anh Thiệu mời chúng ta sao?" Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt với vẻ vừa oán trách vừa cưng chiều: "Em đừng giành việc trả tiền với đàn ông, không nể mặt anh Thiệu à?"
Trì Nguyệt chán nản lườm anh.
Thiệu Chi Hành mỉm cười: "Cậu Kiều nói đúng. Hôm nay để tôi mời hai người."
Một người gọi "anh Thiệu", một người gọi "cậu Kiều", cứ như là anh em ruột thịt vậy.
Ánh mắt hai người đàn ông khá kỳ quái, ngay cả Trì Nguyệt cũng cảm nhận được sự kỳ quái này.
Nhưng cô vẫn cho rằng đây là do Kiều Đông Dương gây sự với người ta trước, Thiệu Chi Hành vô tội.
Điều này khiến cô càng cảm thấy ngại hơn, thế nhưng người ngồi cạnh cô lại không chịu yên tĩnh.
Lúc thì muốn bóc tôm, lúc lại muốn ăn canh, gần như chiếm lấy toàn bộ thời gian của cô, không để cô nói chuyện với Thiệu Chi Hành. Rõ ràng bát canh ở ngay trước mặt anh, anh lại đưa bát cho cô đòi hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!