Chương 6: ĐÁNH NHAU

Vừa nghe thấy câu "tiểu yêu tinh" này, Trì Nguyệt đã không nhịn cười nổi nữa.

"Kiều Đông Dương, anh muốn làm tôi cười chết rồi thừa kế tài khoản ngân hàng của tôi à?"

Kiều Đông Dương nhíu mày nhìn cô, không nói câu nào.

Trì Nguyệt bị anh nhìn đến nổi da gà bèn lùi lại một bước: "Anh không bị bệnh khó nói gì đó chứ?"

Kiều Đông Dương cong môi, anh không nói gì chỉ đưa điện thoại cho cô.

"Cái gì đây?" Trì Nguyệt nhìn thử.

Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, lại cúi đầu mở khóa điện thoại: "Đây là hình tượng Tổng giám đốc bá đạo mà tôi thiết kế riêng cho em. Thích không?"

Hình tượng?

Thiết kế riêng?

Trì Nguyệt tò mò nhìn vào điện thoại của Kiều Đông Dương.

Đầu óc nổ tung vang lên tiếng ong ong.

Trời ạ!

Sao quyển tiểu thuyết "Tổng giám đốc bá đạo yêu chiều cô vợ nhỏ" mà cô còn không nhớ nổi tên lại xuất hiện trong điện thoại anh, không không không, nói đúng hơn là sao anh lại xem loại sách này?

Trùng hợp quá!

"Kiều Đông Dương, tôi có thể hỏi một câu không, đây là sao?"

Kiều Đông Dương không trả lời, khuôn mặt tuấn tú tối tăm như sắc trời.

Anh nhìn cô một lúc lâu, Trì Nguyệt còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh bế kiểu công chúa, sải bước đi lên lầu, đá văng cửa phòng rồi lại dùng gót chân đóng lại, một loạt động tác liền mạch khiến Trì Nguyệt trố mắt ra nhìn.

"Kiều Đông Dương, anh làm gì thế? Điên rồi à?"

Kiều Đông Dương không trả lời cũng không bật đèn, anh đè cô xuống giường, giọng nói hơi khàn: "Nếu đây là điều em muốn, tôi có thể thỏa mãn em."

Trì Nguyệt đẩy vai anh, cô muốn giãy giụa nhưng lại bị cơ thể cao lớn của anh đè chặt, không thể thoát được.

Đôi mắt cô dần quen với bóng tối, ánh sáng vàng mờ ảo bên ngoài chiếu vào trong phòng, cơ thể anh lạnh lẽo khiến cô sợ hãi tim đập nhanh hơn, không biết phải làm thế nào.

"Kiều Đông Dương!?"

Cô nhìn thẳng vào anh.

"Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không? Có chuyện gì cứ nói ra, đừng như vậy..."

"Hừ!" Kiều Đông Dương cong môi, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cô gái nói một đằng nghĩ một nẻo. Không phải em thích thế này sao?"

"Có bệnh thì phải chữa! Ông chủ." Trì Nguyệt lườm anh, cô chống tay lên ngực anh, suy nghĩ rồi hỏi: "Có phải... tâm trạng anh không tốt không? Ai chọc giận anh thế? Bác cả hay là chú ba? Hay là anh họ anh? Bọn họ đến làm loạn à?"

"Cô gái, em không trốn thoát được đâu."

Đôi mắt Kiều Đông Dương tối tăm, bên trong là cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

"Bắt đầu đi, em làm, hay để tôi làm?"

Bắt đầu cái gì? Làm cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!