Trì Nguyệt kiễng chân đẩy Kiều Đông Dương vào phòng vệ sinh. Cánh cửa đã đóng lại mà vẫn nghe thấy anh đang đứng bên trong cười.
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bỏng, cô dựa lưng vào tường hoa rối mái tóc.
"Tay anh không sao chứ?"
Cô còn chưa thấy vết thương trên tay anh thế nào, cô sợ tên công tử bột này không biết chăm sóc bản thân, để vết thương bị dính nước dẫn đến nhiễm trùng.
"Có đấy."
Bên trong vang lên giọng nói buồn bực của Kiều Đông Dương.
"Nếu có người giúp anh một tay, đương nhiên sẽ tốt hơn..."
Trì Nguyệt hừ lạnh, mím môi mỉm cười.
Sau đó cô nghe thấy tiếng nước vang lên, Kiều Đông Dương thở dài: "Thế nhưng anh biết cô Trì không phải là người tốt bụng. Anh vẫn nên tự làm thì hơn."
"Nếu đây là kế khích tướng của anh, vậy chúc mừng anh, anh đã thất bại."
"Trì Nguyệt, anh biết ngay em sẽ như vậy mà, anh không hề ôm chút hy vọng nào."
"Thôi đi! Tự làm thử xem có được không, nếu cần gì thì gọi em."
Trì Nguyệt chậm rãi đứng thẳng lên, đi ra ngoài.
Sau lưng vang lên tiếng gọi của Kiều Đông Dương.
"Trì Nguyệt, Trì Nguyệt, Trì Nguyệt, Trì Nguyệt, Trì Nguyệt..."
Trì Nguyệt cong môi đi đến cạnh bệ cửa sổ, ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài khách sạn.
Hôm nay thời tiết rất tốt, tầm nhìn rất xa.
Chỉ tiếc, dù nhìn được bao xa thì trước mắt vẫn chỉ có cát vàng.
Kiều Đông Dương nhanh chóng tắm xong, lúc nghe thấy tiếng nước dừng lại, Trì Nguyệt còn đang ngẩn người.
Cô đang định hỏi anh có cần giúp gì không, Kiều Đông Dương đã xỏ dép lê bước ra.
"Nhanh vậy à?" Trì Nguyệt bước tới nhìn cánh tay anh: "Không dính nước chứ?"
"Không tiện tắm nên chỉ lau người qua loa thôi." Kiều Đông Dương là một chàng trai tinh tế, rất để ý cuộc sống thường ngày, bởi vậy việc không thể tắm rửa sạch sẽ khiến anh rất khó chịu.
Trì Nguyệt an ủi anh: "Chịu đựng hai ngày thôi, chờ vết thương khép miệng sẽ được tắm."
Kiều Đông Dương khẽ "Ừ", đi đến trước gương, đột nhiên nói: "Anh không mặc qυầи ɭóŧ."
"..." Trì Nguyệt nghẹn họng.
"Qυầи ɭóŧ của anh đâu?"
Kiều Đông Dương soi gương, sờ mấy sợi râu lún phún trên cằm, tùy tiện đáp: "Trong thùng rác."
Anh không nghe thấy Trì Nguyệt trả lời, đột nhiên ngoảnh lại: "Em đang mặc sao?"
Ánh mắt anh lướt qua lướt lại trên người Trì Nguyệt khiến cô hơi xấu hổ.
Điều này nằm ngoài phạm vi phản ứng của cô. Câu hỏi này quá riêng tư, dù cô là bà chủ một cửa hàng trực tuyến bán đồ người lớn" nhưng vẫn không thể thoải mái đến mức đó...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!