Chương 17: NÓI CHUYỆN BẰNG MIỆNG, ĐÁNH NGƯỜI BẰNG NẮM ĐẤM

Sao anh biết?" Trì Nguyệt nhìn anh.

Thím Lý nói." Kiều Đông Dương nói xong liền kéo cô đi ra ngoài: "Phải bôi thuốc chứ. Em đi theo tôi."

Trì Nguyệt rụt tay về: "Không cần!"

Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại, lườm cô: "Em muốn chiến tranh lạnh với tôi thì cũng không cần để ngón tay bị thương chứ?"

Ha! Lần này hay rồi!

Trì Nguyệt nghiến răng nhìn anh.

"Anh nói rõ đi, rốt cuộc là ai đang chiến tranh lạnh hả?"

Kiều Đông Dương khó chịu nhìn cô: "Không phải em không thích thái độ của tôi với Đổng San sao?"

"Sao có thể? Rõ ràng anh không thích tôi quan tâm đến chuyện gia đình anh, không thích tôi quan tâm đến chuyện riêng của anh! Kiều Đông Dương, là anh đang giận tôi, sao anh lại đổ cho tôi chứ?"

"Em không giận tôi sao?"

"... Là anh đang giận tôi chứ, anh Kiều."

"Nếu em không giận tôi thì sao em không nói chuyện với tôi?"

"Anh không nói câu nào thì tôi nói chuyện với ai?"

"Tôi không nói chuyện với em, em không biết chủ động nói chuyện với tôi à?"

Trì Nguyệt giật mình, đúng là lần này cô chủ quan cho rằng Kiều Đông Dương đang tức giận, hóa ra Kiều Đông Dương cũng có suy nghĩ giống hệt cô...

Đây là hiểu lầm à?

Trì Nguyệt vẫn cảm thấy không chấp nhận nổi.

"Chắc chắn anh đã suy nghĩ rõ ràng nên mới đến đây làm hòa."

Kiều Đông Dương hừ lạnh, nắm chặt tay cô: "Có ai không biết tính cách nhỏ nhen của em chứ. Rõ ràng em đã suy nghĩ rõ ràng, cố ý nói chuyện với Thiên Miêu để thu hút sự chú ý của tôi... Nếu không, sao hai hôm nay em lại không để ý đến nó?"

Hả?

Trì Nguyệt đột nhiên nhận ra một vấn đề.

"Sao anh biết tôi nói chuyện với Thiên Miêu?"

Kiều Đông Dương cười như không cười nhìn cô: "Người máy của tôi, sao tôi lại không biết?"

"Nhưng Thiên Miêu nói nó không biết anh."

"Tôi biết nó là được! Em dùng chân để nói chuyện à? Đi nhanh lên!" Kiều Đông Dương thấy cô lề mà lề mề thì dứt khoát bế cô lên, sải bước đi xuống lầu. Cơ thể đột nhiên bay bổng lên giữa trời khiến Trì Nguyệt hơi ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng kịp.

"Này, anh làm gì đấy?"

"Bôi thuốc cho em."

"Anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi."

Kiều Đông Dương dịu dàng nhìn cô: "Không thả."

"Thím Lý đang ở dưới lầu." Trì Nguyệt xấu hổ, không quen việc thân thiết trước mặt người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!